VƯƠNG DIỄM
Không ai biết đó là một gia tài. Không ai nghĩ đó là một gia tài. Một gia tài tích cóp bằng một đời người. Chiếc hộp già nua, xộc xệch ấy, ba tôi để trên ngăn cao nhất của chiếc tủ gỗ gõ lên nước bóng loáng trong nhà.
Ai cũng biết ngăn ấy mẹ tôi để dành nữ trang ngày cưới cách đây hơn 50 năm, số tiền ít ỏi dùng để dưỡng già, giấy tờ quan trọng nhất của gia đình... Chiếc hộp già nua nằm lẫn trong ấy, đôi khi, ba tôi lại mang ra phủi bụi, săm soi, tẩy mốc rồi lại nâng niu để vào.
Con cái tò mò, cứ nghĩ điều gì bí mật của ba, dăm lần hỏi mẹ, biết tính chồng sau 50 năm chung sống, bà chỉ cười hiền, không nói. Chiếc hộp phủ bụi trong trí nhớ chúng tôi.
Bạn ba về, một chuyến đi hơn 30 năm. Chuyến đi thăm thẳm như ánh mắt đã cướp mất người vợ thân yêu của bạn ba tôi. Hơn 30 năm, cuộc sống thành đạt nhưng vết thương mất mát vẫn còn trở về xoáy vào người đàn ông ấy. Vết thương hé miệng trong lời kể của ông với ba tôi.
Ba im lặng nghe chuyện, rồi nhẹ nhàng lấy chiếc hộp xuống trong ánh nhìn ngạc nhiên của người bạn. Ba lục tìm và mang ra một tấm bìa cứng, lẳng lặng đưa cho bạn.
Lạ thay, cầm tấm bìa cứng ấy, người đàn ông mạnh mẽ đã òa khóc như trẻ con, những giọt nước mắt làm giãn những nếp nhăn năm tháng trên khuôn mặt. Ông ôm chầm lấy ba mà khóc, ba vỗ lưng bạn thật nhẹ như nói “Khóc đi, đã đến lúc để nước mắt rửa vết thương và để chúng lành lặn”.
Trong cái nhìn ngạc nhiên của anh em tôi, người đàn ông lật tấm bìa cứng ra “Đây là thiệp cưới của chúng tôi, từ năm 1965. Tôi không thể tin có ngày còn nhìn thấy được nó, không thể tin có còn ai trong vài mươi người được mời ngày xưa còn giữ tấm thiệp”.
Tuồng chữ cứng cáp nhưng thanh thoát trên thiệp hiện lên một đám cưới ngập tràn ấm cúng ngày xa xưa. Tấm thiệp chứng nhân, tấm thiệp nhắc nhớ ấy đã theo người đàn ông về lại xứ xa. Ông tin rằng, với tấm thiệp ấy, tình yêu mãi tồn tại, và nơi nẻo xa khuất nào đó, người vợ của ông sẽ hạnh phúc vì tình yêu của ông dành cho bà còn nguyên vẹn và vì ông đã biết cách đi qua nỗi đau...
Anh chị tôi bất hòa trong hôn nhân vì những điều nhỏ nhặt, dù con cái đã vào đại học. Ba lại lục trong gia tài, một trái tim lớn lồng tên anh chị và chữ ký những người dự tiệc được đem ra, chữ ký ba rất rõ. Màu giấy của những ngày cưới khó khăn cách đây hơn 20 năm không đẹp như giờ, nhưng sắc hồng còn rất thắm.
Cả tờ giấy đen xỉn ba ghi vội giờ sinh, ngày sinh, tên đặt, cung trạch... lúc cháu tôi vừa ra đời tại bệnh viện. Sắc hồng còn đó, chữ ký mọi người còn đây, tiếng khóc của cháu tôi còn in trên giấy... lẽ nào! Anh chị ngồi cúi đầu, ba lại bê gia tài cất sau nụ cười “Sống cho phải đạo với ký ức”. Gia tài của ba đỡ đần biết bao lần sóng gió, che chắn những mưa bão đời sống một cách nhẹ nhàng và thản nhiên như thế.
Lâu lắm tôi lại về quê, ba mang cả gia tài ra cho tôi xem. Những mảnh giấy ố màu kỳ diệu. Nhìn qua những thiệp mừng, giấy tờ cũ ấy người xem có thể hình dung ra cả một chặng đường đất nước. Những tấm thiệp nhỏ cỡ bàn tay của thập niên 1950, 1960, in bằng thứ mực xanh học trò, nhẹ nhàng và dễ thương.
Những địa chỉ, tên đường đã mất hút hay đổi thay trong bể dâu lịch sử vẫn còn hơi thở trên những chữ in mờ. Thiệp của thời bao cấp khó khăn được viết tay bằng mực tím, bút tre trên nền giấy kẻ ô, người gửi thiệp vui tay còn điểm thêm một cành hoa vàng bằng bút chì sáp. Hàng trăm phận người, hàng ngàn câu chuyện, biến cố đã đi qua trên những mảnh giấy nhỏ này.
Ba cầm một tấm thiệp cưới của tôi bỏ vào hộp gia tài: “Sẽ có lúc con cần...”. Người canh giữ gia tài ấy tóc nay trắng xóa, nhưng có lẽ gia tài ký ức này đã được chuyển giao, và nhân lên nhiều lần, không chỉ cho riêng tôi!
Không ai biết đó là một gia tài. Không ai nghĩ đó là một gia tài. Một gia tài tích cóp bằng một đời người. Chiếc hộp già nua, xộc xệch ấy, ba tôi để trên ngăn cao nhất của chiếc tủ gỗ gõ lên nước bóng loáng trong nhà.
Ai cũng biết ngăn ấy mẹ tôi để dành nữ trang ngày cưới cách đây hơn 50 năm, số tiền ít ỏi dùng để dưỡng già, giấy tờ quan trọng nhất của gia đình... Chiếc hộp già nua nằm lẫn trong ấy, đôi khi, ba tôi lại mang ra phủi bụi, săm soi, tẩy mốc rồi lại nâng niu để vào.
Con cái tò mò, cứ nghĩ điều gì bí mật của ba, dăm lần hỏi mẹ, biết tính chồng sau 50 năm chung sống, bà chỉ cười hiền, không nói. Chiếc hộp phủ bụi trong trí nhớ chúng tôi.
Bạn ba về, một chuyến đi hơn 30 năm. Chuyến đi thăm thẳm như ánh mắt đã cướp mất người vợ thân yêu của bạn ba tôi. Hơn 30 năm, cuộc sống thành đạt nhưng vết thương mất mát vẫn còn trở về xoáy vào người đàn ông ấy. Vết thương hé miệng trong lời kể của ông với ba tôi.
Ba im lặng nghe chuyện, rồi nhẹ nhàng lấy chiếc hộp xuống trong ánh nhìn ngạc nhiên của người bạn. Ba lục tìm và mang ra một tấm bìa cứng, lẳng lặng đưa cho bạn.
Lạ thay, cầm tấm bìa cứng ấy, người đàn ông mạnh mẽ đã òa khóc như trẻ con, những giọt nước mắt làm giãn những nếp nhăn năm tháng trên khuôn mặt. Ông ôm chầm lấy ba mà khóc, ba vỗ lưng bạn thật nhẹ như nói “Khóc đi, đã đến lúc để nước mắt rửa vết thương và để chúng lành lặn”.
Trong cái nhìn ngạc nhiên của anh em tôi, người đàn ông lật tấm bìa cứng ra “Đây là thiệp cưới của chúng tôi, từ năm 1965. Tôi không thể tin có ngày còn nhìn thấy được nó, không thể tin có còn ai trong vài mươi người được mời ngày xưa còn giữ tấm thiệp”.
Tuồng chữ cứng cáp nhưng thanh thoát trên thiệp hiện lên một đám cưới ngập tràn ấm cúng ngày xa xưa. Tấm thiệp chứng nhân, tấm thiệp nhắc nhớ ấy đã theo người đàn ông về lại xứ xa. Ông tin rằng, với tấm thiệp ấy, tình yêu mãi tồn tại, và nơi nẻo xa khuất nào đó, người vợ của ông sẽ hạnh phúc vì tình yêu của ông dành cho bà còn nguyên vẹn và vì ông đã biết cách đi qua nỗi đau...
Anh chị tôi bất hòa trong hôn nhân vì những điều nhỏ nhặt, dù con cái đã vào đại học. Ba lại lục trong gia tài, một trái tim lớn lồng tên anh chị và chữ ký những người dự tiệc được đem ra, chữ ký ba rất rõ. Màu giấy của những ngày cưới khó khăn cách đây hơn 20 năm không đẹp như giờ, nhưng sắc hồng còn rất thắm.
Cả tờ giấy đen xỉn ba ghi vội giờ sinh, ngày sinh, tên đặt, cung trạch... lúc cháu tôi vừa ra đời tại bệnh viện. Sắc hồng còn đó, chữ ký mọi người còn đây, tiếng khóc của cháu tôi còn in trên giấy... lẽ nào! Anh chị ngồi cúi đầu, ba lại bê gia tài cất sau nụ cười “Sống cho phải đạo với ký ức”. Gia tài của ba đỡ đần biết bao lần sóng gió, che chắn những mưa bão đời sống một cách nhẹ nhàng và thản nhiên như thế.
Lâu lắm tôi lại về quê, ba mang cả gia tài ra cho tôi xem. Những mảnh giấy ố màu kỳ diệu. Nhìn qua những thiệp mừng, giấy tờ cũ ấy người xem có thể hình dung ra cả một chặng đường đất nước. Những tấm thiệp nhỏ cỡ bàn tay của thập niên 1950, 1960, in bằng thứ mực xanh học trò, nhẹ nhàng và dễ thương.
Những địa chỉ, tên đường đã mất hút hay đổi thay trong bể dâu lịch sử vẫn còn hơi thở trên những chữ in mờ. Thiệp của thời bao cấp khó khăn được viết tay bằng mực tím, bút tre trên nền giấy kẻ ô, người gửi thiệp vui tay còn điểm thêm một cành hoa vàng bằng bút chì sáp. Hàng trăm phận người, hàng ngàn câu chuyện, biến cố đã đi qua trên những mảnh giấy nhỏ này.
Ba cầm một tấm thiệp cưới của tôi bỏ vào hộp gia tài: “Sẽ có lúc con cần...”. Người canh giữ gia tài ấy tóc nay trắng xóa, nhưng có lẽ gia tài ký ức này đã được chuyển giao, và nhân lên nhiều lần, không chỉ cho riêng tôi!
Nguồn:
Gia tài trong chiếc hộp già nua
Entries liên quan:
HÃY YÊU CHA HƠN
BỐ ƠI, CON ĐẾN RỒI!
CON GÁI ĐI LẤY CHỒNG
SUY GIẢM TRÍ NHỚ
CHA KHÔNG ĐỂ LẠI CỦA CẢI CHO CON...
8 comments:
Cảm động! Chuyện rất hay em ạ! Kỉ niệm luôn nâng bước ta đi mà!
Đọc bài này thấy hay quá. Mà cũng thấy mình kém cỏi và vô tâm quá, bởi chất liệu cuộc sống như thế này có rất nhiều, rất nhiều người trong chúng ta có, mà rất nhiều người trong chúng ta lại không viết được.
Nếu em lại nói tiền bạc là của phù du, tình cảm chân thật mới là điều tồn tại lâu dài trong mọi mối quan hệ thì e rằng...em lại bị ném đá. Bị ném vì tội khác văn hóa, dám tuyên truyền những lời ko thực tế một xí nào cả.
LU: tiền bạc không phù du nhưng tình cản đúng là tồn tại hoài, hihihi...Lu đúng mà.
Anh Cường: không biết mai mốt ai giúp em giữ thiệp cưới của em nữa, hichic...khi cần Ba Mẹ gửi qua chắc không kịp.
@A Thụy:
Bác có cẩn thận lưu giữ những kỷ niệm nào đó không?
@NLVĐ:
Thời hiện đại, thiếp mời gửi qua mạng, không có gì để lưu giữ.
@LU:
Em cứ phát biểu thoải mái, đó là những giá trị của muôn đời, nếu đi ngược lại những giá trị đó thì người ta mới ném đá.
@Phung Tran:
Em tự giữ xem thế nào.
Chiếc hộp của ông đúng là đáng trân trọng, nhưng nó giúp cho những người tự quên, thay vì sống quan tâm, yêu thương mỗi ngày họ lãng quên điều ấy.
Thay vì c/s là sự xẻ chia sẽ đẹp hơn bao nhiêu, để đến căng thẳng cần tới ông tìm chiếc hộp, có khi nhiều thứ mục ruỗng rồi không dễ tìm lại.
Mà chắc không đến nỗi đâu anh hén, nên có giử cũng không nhớ chổ nào mà kiếm khi cần. Thôi giờ ráng tu tâm dưỡng tính để đừng có chuyện gì phải đi kiếm chiếc hộp già nua anh hen.
Đăng nhận xét