
Cậu bảo: "Thế em đi uống càphê, khi nào họp xong, anh gọi cho em".
Họp xong, tôi gọi cậu. Chừng 20 phút sau, cậu đến, ào vào phòng mà không thèm gõ cửa. Tôi chau mày: "Không gõ cửa làm anh giật cả mình". Cậu cười: "Ồ, em quên mất. Vừa đi vùng cao về, quên mất thói quen văn minh".
Tôi nhìn cậu: Quần jeans, áo gió thể thao màu đen có những sọc đỏ, cổ quàng chiếc khăn rằn của Campuchia, một chiếc túi thổ cẩm kiểu ba gang màu đen khoác qua người. Đó chính là dấu tích chứng minh chuyến đi vùng cao của cậu là sự thực.
Tôi hỏi cậu uống trà hay cà phê. Cậu bảo: "Trà! Càphê hòa tan của anh nhạt hoét. Uống phí mồm".
Tôi lấy ấm pha trà. Cậu ngồi thoải mái, dang tay dang chân trên chiếc ghế đối diện, theo dõi tôi mở hộp trà, rót nước nóng và bất giác thở dài.
- Sao mà thở dài? - tôi hỏi.
- Tự nhiên thế, chả biết tại sao! - cậu nở nụ cười ngượng nghịu.
Tôi nhìn lại cậu. Mái tóc đã có nhiều sợi bạc. Dưới mắt đã bắt đầu xuất hiện quầng mệt mỏi. Tôi sực nhớ, cậu chẳng còn trẻ trung gì nữa. Ngoài 40 rồi. Thế mà trong con mắt tôi, cậu bao giờ cũng vẫn là anh chàng vừa thoát tuổi teen, ngông nghênh, ngang tàng, suy nghĩ chẳng bao giờ chín chắn, thích gì nói nấy, không cãi ai thì không chịu được.
Cậu thò tay vào cái túi thổ cẩm lôi ra bao thuốc lá Marlboro trắng. Cậu hơi khựng lại: "Em hút thuốc được chứ"?
Phòng tôi thuộc loại non-smoking, nhưng cậu bao giờ cũng là ngoại lệ.
Tôi cũng với bao thuốc lá, nó chỉ còn đúng một điếu.
Chúng tôi vừa hút thuốc uống trà vừa nói chuyện thời tiết sức khỏe. Tôi hỏi cuộc sống của cậu sau khi chuyển vào TP. Hồ Chí Minh như thế nào. Cậu đáp chán. "Thì em cũng đi làm, kiếm được tí tiền giúp vợ nuôi con. Nhưng tính em không bon chen, nên cuộc sống ở Sài Gòn làm em mệt mỏi. MK, sao lại có một cuộc sống tẻ nhạt thế không biết. Bạn bè cả tháng mới gặp một lần. Thời tiết thì quanh năm suốt tháng nóng. Không có lúc nào mà thở! Cho nên phải ra Hà Nội, hứng một tí mưa xuân mát mẻ để về còn sống tiếp".
Cậu rít những hơi thuốc dài, rụi tàn thuốc lá xuống cái đĩa lót chén, rồi lại nhìn tôi cười ngượng nghịu.
Tôi bỗng phát hiện ra một điều gì đó thật lạ ở cậu: "Này, em ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh xem nào!".
Cậu lúng túng: "Sao, sao lại phải làm thế?"
- Thì em cứ nhìn thẳng vào mắt anh xem nào!
Cậu nhìn vào mắt tôi. Trong ánh mắt hoang vắng ấy phảng phất sự hồ nghi và đôi chút ngỡ ngàng.
Con người ngang tàng trong cậu dường như đã biến mất.
- Này, đâu rồi cái ánh mắt phản kháng của em? Anh không còn thấy điều đó trong mắt em nữa.
Cậu thở hắt ra, như trút được gánh nặng. Cậu kéo phécmơtua chiếc áo gió, phanh hai vạt áo ra và cầm lấy đầu chiếc khăn rằn lau miệng.
Chiếc khăn rằn Khmer là vật bất ly thân của cậu. Cậu dùng nó để quàng cổ khi lạnh, trùm đầu khi nắng. Nó là loại coton tuyệt vời để lau ống kính những chiếc máy ảnh cậu làm nghề. Và nó cũng dùng để lau miệng, lau tay khi cậu cần.
Cậu rít một hơi thuốc dài nữa, rồi bảo tôi: "Một thằng như em mà đời còn đánh cho te tua đến nước mà anh không còn nhìn thấy ánh mắt phản kháng nữa thì mới thấy đời nó khốn nạn thế nào!".
Tôi chia sẻ: "Ừ, từ giờ trở đi thì đời sống nó chán chường lắm. Những khoảnh khắc tuyệt vời nhất mình đã trải qua rồi. Những con người tuyệt vời nhất cũng đã gặp rồi. Từ nay, cuộc đời chỉ là sự lặp lại. Không còn gì thích thú và hứng khởi nữa. Cho nên đành chấp nhận cuộc sống như thế thôi. Chẳng có gì đáng buồn. Nói như Nam Cao là sống mòn ấy mà".
Cậu gật gù: "Vầng!"
Cậu rít nốt hơi thuốc, tớp nốt hớp chè, định lấy đầu khăn lau miệng, nhưng vừa dợm tay lại thôi và làm ra vẻ chỉnh lại cái khăn trên cổ.
- Nhưng mà này. Em thích anh như thế này hơn. Giờ anh nhìn đời thực tế hơn. Trước anh hay lên gân. Chán bỏ mẹ!
