Hiển thị các bài đăng có nhãn bạn bè. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn bạn bè. Hiển thị tất cả bài đăng

3/3/11

ÁNH MẮT PHẢN KHÁNG



Sáng sớm, tôi đang trên đường đi làm, thì cậu đã gọi điện thoại: "Anh đang ở đâu? Có ở cơ quan không? Em qua chào anh, nói chuyện với anh một tí". Tôi trả lời sắp đến, nhưng đến một cái là sẽ vướng ngay cuộc giao ban sáng.

Cậu bảo: "Thế em đi uống càphê, khi nào họp xong, anh gọi cho em".

Họp xong, tôi gọi cậu. Chừng 20 phút sau, cậu đến, ào vào phòng mà không thèm gõ cửa. Tôi chau mày: "Không gõ cửa làm anh giật cả mình". Cậu cười: "Ồ, em quên mất. Vừa đi vùng cao về, quên mất thói quen văn minh".

Tôi nhìn cậu: Quần jeans, áo gió thể thao màu đen có những sọc đỏ, cổ quàng chiếc khăn rằn của Campuchia, một chiếc túi thổ cẩm kiểu ba gang màu đen khoác qua người. Đó chính là dấu tích chứng minh chuyến đi vùng cao của cậu là sự thực.

Tôi hỏi cậu uống trà hay cà phê. Cậu bảo: "Trà! Càphê hòa tan của anh nhạt hoét. Uống phí mồm".

Tôi lấy ấm pha trà. Cậu ngồi thoải mái, dang tay dang chân trên chiếc ghế đối diện, theo dõi tôi mở hộp trà, rót nước nóng và bất giác thở dài.

- Sao mà thở dài? - tôi hỏi.

- Tự nhiên thế, chả biết tại sao! - cậu nở nụ cười ngượng nghịu.

Tôi nhìn lại cậu. Mái tóc đã có nhiều sợi bạc. Dưới mắt đã bắt đầu xuất hiện quầng mệt mỏi. Tôi sực nhớ, cậu chẳng còn trẻ trung gì nữa. Ngoài 40 rồi. Thế mà trong con mắt tôi, cậu bao giờ cũng vẫn là anh chàng vừa thoát tuổi teen, ngông nghênh, ngang tàng, suy nghĩ chẳng bao giờ chín chắn, thích gì nói nấy, không cãi ai thì không chịu được.

Cậu thò tay vào cái túi thổ cẩm lôi ra bao thuốc lá Marlboro trắng. Cậu hơi khựng lại: "Em hút thuốc được chứ"?

Phòng tôi thuộc loại non-smoking, nhưng cậu bao giờ cũng là ngoại lệ.


Tôi cũng với bao thuốc lá, nó chỉ còn đúng một điếu.

Chúng tôi vừa hút thuốc uống trà vừa nói chuyện thời tiết sức khỏe. Tôi hỏi cuộc sống của cậu sau khi chuyển vào TP. Hồ Chí Minh như thế nào. Cậu đáp chán. "Thì em cũng đi làm, kiếm được tí tiền giúp vợ nuôi con. Nhưng tính em không bon chen, nên cuộc sống ở Sài Gòn làm em mệt mỏi. MK, sao lại có một cuộc sống tẻ nhạt thế không biết. Bạn bè cả tháng mới gặp một lần. Thời tiết thì quanh năm suốt tháng nóng. Không có lúc nào mà thở! Cho nên phải ra Hà Nội, hứng một tí mưa xuân mát mẻ để về còn sống tiếp".

Cậu rít những hơi thuốc dài, rụi tàn thuốc lá xuống cái đĩa lót chén, rồi lại nhìn tôi cười ngượng nghịu.

Tôi bỗng phát hiện ra một điều gì đó thật lạ ở cậu: "Này, em ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh xem nào!".

Cậu lúng túng: "Sao, sao lại phải làm thế?"

- Thì em cứ nhìn thẳng vào mắt anh xem nào!

Cậu nhìn vào mắt tôi. Trong ánh mắt hoang vắng ấy phảng phất sự hồ nghi và đôi chút ngỡ ngàng.

Con người ngang tàng trong cậu dường như đã biến mất.


- Này, đâu rồi cái ánh mắt phản kháng của em? Anh không còn thấy điều đó trong mắt em nữa.

Cậu thở hắt ra, như trút được gánh nặng. Cậu kéo phécmơtua chiếc áo gió, phanh hai vạt áo ra và cầm lấy đầu chiếc khăn rằn lau miệng.

Chiếc khăn rằn Khmer là vật bất ly thân của cậu. Cậu dùng nó để quàng cổ khi lạnh, trùm đầu khi nắng. Nó là loại coton tuyệt vời để lau ống kính những chiếc máy ảnh cậu làm nghề. Và nó cũng dùng để lau miệng, lau tay khi cậu cần.

Cậu rít một hơi thuốc dài nữa, rồi bảo tôi: "Một thằng như em mà đời còn đánh cho te tua đến nước mà anh không còn nhìn thấy ánh mắt phản kháng nữa thì mới thấy đời nó khốn nạn thế nào!".

Tôi chia sẻ: "Ừ, từ giờ trở đi thì đời sống nó chán chường lắm. Những khoảnh khắc tuyệt vời nhất mình đã trải qua rồi. Những con người tuyệt vời nhất cũng đã gặp rồi. Từ nay, cuộc đời chỉ là sự lặp lại. Không còn gì thích thú và hứng khởi nữa. Cho nên đành chấp nhận cuộc sống như thế thôi. Chẳng có gì đáng buồn. Nói như Nam Cao là sống mòn ấy mà".

Cậu gật gù: "Vầng!"

Cậu rít nốt hơi thuốc, tớp nốt hớp chè, định lấy đầu khăn lau miệng, nhưng vừa dợm tay lại thôi và làm ra vẻ chỉnh lại cái khăn trên cổ.

- Nhưng mà này. Em thích anh như thế này hơn. Giờ anh nhìn đời thực tế hơn. Trước anh hay lên gân. Chán bỏ mẹ!



1/3/11

LẦN GẶP CUỐI



Một người bạn đồng nghiệp hỏi: - Anh T. bên báo X. mất, mai đám tang, cậu đi viếng chứ? Đáp: - Mình chỉ nghe danh anh T. chứ không biết anh ấy.

- Thế cũng là biết rồi. Nghĩa tử là nghĩa tận, mai đi viếng anh ấy cùng mình nhé.

Đám tang anh tổ chức từ sáng sớm. Trời âm u, lành lạnh. Đến nơi, đã thấy rất nhiều người có mặt tại nhà tang lễ, mặc dù chưa đến giờ viếng. Chứng tỏ anh có rất nhiều bạn và được nhiều người yêu quý.

Lẫn trong dòng người đó có gương mặt của một đồng nghiệp thân thiết - anh K. Anh nhận ra tôi và hỏi: - Em vẫn giữ quan hệ với T. từ bấy tới giờ đấy à?

- Không, em hầu như không biết anh T. Em đi viếng anh ấy với mấy người ở cơ quan thôi.

Anh ngạc nhiên: "Sao lại không biết? T. là bạn thân hồi đại học với anh. Em đến ký túc xá bọn anh chơi, gặp nó nhiều lần còn gì? Có lần anh còn nhờ em đi giúp người yêu nó gọi điện sang Nga, nhớ không?"

Tôi lục trí nhớ, và tìm ra cái tên đã lãng quên từ lâu. Anh T. là bạn thân của anh K., tức đều là đồng hương phố núi với tôi. Hai anh lớn hơn tôi chừng 8-10 tuổi gì đó, là cán bộ được cử đi học đại học trong thập niên 1980. Anh K. đẹp trai, sôi nổi, theo đuổi nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng anh T. lại trầm tĩnh và chỉ có một cô bạn gái tên là H. học ở Đại học Mỹ thuật Hà Nội.

Mùa hè 1989, anh T. gặp tôi và kể chị H. được Trường mỹ thuật Surikov của Liên Xô nhận sang học chuyển tiếp. Thủ tục qua Bộ Đại học và Trung học chuyên nghiệp trục trặc. Gần đến ngày đi mà vẫn không có giấy tờ tiếp nhận. Anh T. nhờ tôi đến trường mỹ thuật gọi điện trực tiếp bằng tiếng Nga cho ông hiệu trưởng trường Surikov, nhờ ông can thiệp với Bộ Đại học Liên Xô.

Chị H. dẫn tôi tới trường mỹ thuật Hà Nội. Thời đó khó khăn, gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài phải xin phép lãnh đạo, đặt trước qua tổng đài hàng giờ và tốn rất nhiều tiền, thế mà vị họa sĩ - hiệu phó nhà trường, đã vui vẻ tạo mọi điều kiện.

Gọi đến trường Surikov, họ nói ông hiệu trưởng đi nghỉ hè, bảo thử gọi về nhà xem có được không. Lại quay tổng đài đặt nói chuyện với số máy khác, lại chờ, và cuối cùng cũng nói được với ông hiệu trưởng người Nga. Ông không ngạc nhiên vì những trục trặc. Ông cám ơn chúng tôi đã thông báo cho ông biết và hứa sẽ giải quyết ngay.

Ít lâu sau chị H. làm xong thủ tục. Tại buổi liên hoan chia tay (đạm bạc theo kiểu thời đó), tôi hỏi anh T. : "Chị ấy đi tận 5 năm, anh vẫn để cho chị ấy đi à?". Anh thở dài: "Biết làm thế nào? Đó là ước mơ của chị ấy. Anh không thể cấm chị ấy". Tôi lại hỏi: "Anh không ngại chị ấy có người khác à? Ở bên đó quan hệ thoáng lắm". Anh đáp chắc nịch: "Chỉ cần chị ấy yêu anh, thì bao nhiêu năm anh cũng chờ!". Tôi thành thật: "Em phục anh!".

Tôi không gặp lại anh T. từ đó tới nay. Nhưng cách đây hơn chục năm, trong một lần nói chuyện với K., tôi hỏi: "Anh T. bạn anh với chị người yêu đi Nga kết cục thế nào rồi?". Anh K. cho biết chị H. tốt nghiệp trường Surikov đã trở về nước. Hai người kết hôn và hiện đã có một con gái.

Đúng là một mối tình đẹp và chung thủy.

Tôi đã không hỏi kỹ hơn, cứ nghĩ anh chị đã trở về thị xã quê hương lập nghiệp và sinh sống.

Cho tới tận hôm nay...

Tôi vào viếng anh T. Người đàn ông trong bức di ảnh bệ vệ hơn so với anh T. mà tôi gặp lần cuối cách đây 22 năm. Nhưng ánh mắt thì vẫn như cũ: Một cái nhìn thẳng và ấm áp. Chị H. không thay đổi bao nhiêu. Chị không nhận ra tôi, ngay cả khi tôi nắm tay chị chia buồn. Phải thôi, thời gian trôi. Bao nhiêu nước đã chảy qua cầu.

Chỉ có điều là anh T đã ra đi quá sớm so với một người đàn ông mới ở độ tuổi ngoài 50. Tôi thấy thật bâng khuâng. Anh đã từng ở đây, ngay trong thành phố này, cách nhà tôi chỉ khoảng 5 km. Anh với tôi là đồng nghiệp, có thể cũng đã từng đi ngang qua nhau, ngồi chung với nhau tại một cuộc tụ tập nào đó, nhưng đã không nhận ra nhau.

Để rồi 22 năm qua đi mới lại có dịp gặp nhau. Nhưng tiếc rằng đó lại là lần cuối cùng... và chẳng còn hàn huyên được gì.




29/12/10

CHUYỂN GAM THẦY CÔ



Tôi nhận được một cú điện thoại bất ngờ.

Giọng nữ lảnh lót từ đầu dây bên kia giới thiệu cô là biên tập viên của đài truyền hình, muốn mời tôi tham gia vào một chương trình do cô phụ trách. Cô trình bày rành rọt về chương trình của mình: mục đích là gì, concept ra làm sao, nội dung như thế nào và tôi phải làm gì. "Đơn giản lắm anh ạ. Bên em thấy anh rất phù hợp. Anh nhận lời nhé?" - cô thuyết phục bằng một câu hỏi.

Tôi thấy thú vị và nhận lời.

Đúng ngày giờ hẹn, tôi đến cổng đài, gọi điện thoại cho cô xuống đón.

Ít phút sau, một cô gái bé nhỏ, xinh xắn chạy ra.

Tôi ngạc nhiên, không còn tin vào mắt mình. Đây chính là cô sinh viên mới học tôi cách đây một năm. Xem nào, đã tốt nghiệp rồi. Đã đi làm ở đài truyền hình rồi đây!

Cô như hiểu sự ngạc nhiên của tôi, và cười rất tươi: "Vâng, em đây ạ. Trước đây em đã học một môn do anh dạy. Bây giờ em làm ở đây!".

Đấy sinh viên của mình đã trưởng thành rồi. Đã tự lập, tự biết và tự quyết chuyển gam từ "thầy" sang "anh" rồi.

Vào trường quay, gặp một khách mời quen, hỏi nguyên nhân nào dẫn đến đây, tôi tự hào giới thiệu: "Sinh viên của mình làm chương trình này nên mời mình tham gia. Cô bé ấy kia kìa, còn chuyển sang gọi thầy bằng anh nữa".

Vị khách mời kia lắc đầu cười hóm hỉnh: "Không được, không được!"

Cũng chẳng có gì là không được. Mọi việc đều có thể xảy ra. Tôi nhớ cách đây 22 năm, sau khi tốt nghiệp đại học, những thành viên trong đội kịch sinh viên của chúng tôi đều có lời với người phụ trách, một cô giáo ở khoa, học trước chúng tôi 5-7 khóa gì đó, được giữ lại trường giảng dạy: "Cô ơi, bọn em làm cái lễ từ nay gọi cô là chị nhé".

Chị cười ngất: "Thế thì các em làm 2 cái lễ đi, rồi muốn gọi cô thế nào cũng được!".

Hơn 20 năm qua, chúng tôi và chị trở thành những người bạn thân thiết. Tôi thấy thực sự phải cảm ơn cuộc sống đã ban tặng cho tôi một người bạn (cộng thêm "người chị" - "người thầy") tuyệt vời như chị.

Cho nên gọi là "thầy" hay "anh" thực ra chẳng có chuyện gì quan trọng.

Có lần ngồi với những người bạn, điểm lại, chúng tôi đều thấy khá nhiều thầy cô dạy đại học đã được chúng tôi chuyển gam sang gọi bằng "anh", "chị".

Nhưng tuyệt đối không một thầy cô dạy phổ thông nào, dù có những người mới ra trường là dạy học ngay, được chuyển gam như vậy.

Trước họ, ta vẫn cảm thấy bé nhỏ như những cô bé, cậu bé năm nào.




23/11/10

CON CÁ HEO 12 TUỔI



Công ty của anh kỷ niệm 12 năm thành lập. Mới đó mà đã 12 năm. Một người xuất thân làm báo bị hoàn cảnh xô đẩy phải đi làm doanh nhân. Và cũng thành công.

Ngay từ đầu tôi cũng không nghi ngờ gì về việc anh có thể kinh doanh. Số phận run rủi, anh phải trải qua khá nhiều thăng trầm, bị chà xát, bị trầy vi tróc vẩy, không ít lần phải lượn gần về mort, thế nên thêm một lần rẽ có lẽ chẳng nhằm nhò gì.

Nhưng đúng là anh làm kinh doanh hợp. Công ty anh ăn nên làm ra, anh trở thành người thành đạt.

Tôi dự hầu hết những lễ kỷ niệm thành lập công ty của anh. Chẳng lần nào giống lần nào. Lần nào cũng vui, cũng đáng nhớ cho cả đội ngũ nhân viên, lẫn những vị khách. Các nhân viên có dịp trổ tài, khoe dáng.

Dấu ấn tại các buổi lễ bao giờ cũng là anh. Không phải vì anh trổ tài biểu diễn cái gì, cũng không phải vì anh mặc những bộ complet đắt tiền, mà là vì những bài phát biểu rất ấn tượng. Đó là những lời tri ân đầy xúc động đến đội ngũ nhân viên, những người đã có đóng góp quan trọng vào thành công của công ty.

Đó là những bài phát biểu không sách vở, không khô khan, không lả lướt cải lương, không kêu gọi giáo điều. Ở đó có những tâm sự của cá nhân anh với tư cách là người đứng mũi chịu sào. Ở đó có những chia sẻ của anh với mối quan tâm của mọi người. Ở đó có những suy tư của anh về con đường chung mà công ty họ cần phải đi trong tương lai sắp tới.

Ngắn gọn và súc tích. Tình cảm vừa đủ. Lý trí không thừa thãi. Bài phát biểu của anh bao giờ cũng là cái đinh của chương trình mà nhân viên mà khách khứa chờ đợi lắng nghe sau các màn múa hát vui vẻ sôi động. Có lần tôi nói vui với anh: "Chỉ cần tập hợp lại các bài phát biểu trong các lễ sinh nhật này cũng có thể thấy được lịch sử cô đọng và đúng đắn công ty của anh".

12 năm đã qua. Một chu kỳ của trời đất đã đi qua. Giờ đây khó có điều gì có thể đe dọa sự tồn vong của công ty anh, trừ ý muốn của chính anh. Một chặng đường không dài, nhưng ở đó có thể thấy những nỗ lực rất lớn, ý chí mạnh mẽ và tinh thần lạc quan để vượt qua đủ loại khó khăn.

Ở lễ kỷ niệm lần thứ 12, lần đầu tiên anh mời nhóm bạn ảo quen và thân nhau qua blog tới dự buổi lễ sinh nhật thật. Tiếc là không phải tất cả các blogger bạn anh đều có mặt, nhưng chắc chắn họ mong may mắn và thành công tiếp tục đến với công ty của anh. Để sang năm, dịp này, họ lại có cơ hội quây quần cùng các nhân viên lắng nghe bài phát biểu của anh. Mặc dù bài phát biểu lần này không còn gây được ấn tượng mạnh như những lần trước đó.

Thì đấy, sang năm anh liều liệu mà viết một bài cho hay. Nghĩ từ bây giờ đi là vừa!

Chú thích ảnh: Họp báo ra mắt phim truyền hình "Thăng Long ký sự" với sự tham gia của cty của nhân vật trong bài viết này.



13/10/10

SEXY MÀ ĐOAN TRANG



Lũ bạn thời đại học nay đã ngoại tứ tuần ngồi với nhau nhân một dịp nghĩ ra để có cơ hội gặp nhau. Vì gặp nhau thú vị quá, nên nghĩ ra đủ dịp. Sinh nhật, lễ tết, lên chức, trúng quả vào cầu vân vân là những thứ quá đương nhiên.Phải nghĩ ra thêm nhiều lý do nữa, chẳng lý do nào giống lý do nào, ngay cả những lý do phi logic nhất cũng có thể được tất cả tán thành.

Chẳng hạn như lũ bạn ấy đang đông đủ, bỗng một người đi nước ngoài công tác một tuần mười ngày, thì cũng có thể trở thành lý do để tụ tập. Thoạt tiên phải hỏi, bên đấy có roaming không, điện thoại của nó có roaming không, gọi cho nó một câu nhem nhem đi. Không gọi được, khác hệ, máy nó có roaming, nhưng mang sang đấy thành cục sắt vô dụng rồi.

Sau đó những chủ đề khác cuốn câu chuyện đi như thác lũ.

Cô hay đến muộn hôm nay vẫn đến muộn, nhưng đến muộn cùng 2/3 quân số của nhóm, nên không ai phàn nàn chê trách gì. Lần trước, ăn được nửa bữa cô mới đến. Cô đến, nhưng không ai nhận ra. Trẻ trung quá. Quần jeans bó tôn đôi chân thẳng tắp như dài hơn trên đôi giày cao gót 9 phân. Áo mỏng cổ khoét rộng. Tóc dài buông trẻ trung. Cặp kính to bản làm nổi bật gương mặt cá tính.

Không ai nhận ra cô. Khi vỡ lẽ ra người phụ nữ trông như top model vừa bước vào chính là bạn mình, thì cả nhóm ồ lên trầm trồ: "Hôm nay mày xinh quá!". Mấy anh đàn ông thì tỏ vẻ thán phục: "Siêu sexy".

Sexy thật! Cô mặc trang phục công sở cũng sexy. Sexy của một người phụ nữ thông minh, sexy vô thức (hoặc có ý thức, nhưng được giấu quá kín, đâm ra trở thành tự nhiên). Cũng có thể sự sexy ấy là do yếu tố nữ tính quá mạnh chi phối mọi thứ trong con người cô, nhào nặn chúng với nhau và tạo ra sự gợi cảm thu hút và lan tỏa.

Nhưng người phụ nữ sexy ấy chỉ để cho những người phụ nữ khác (ngoại trừ những người bạn gái) ghen tị và những người đàn ông ngưỡng mộ. Cô sexy trong dáng vẻ bên ngoài, nhưng vững chắc như một ngôi thành kín cổng cao tường bất khả xâm phạm. Chung thủy với chồng và khó chịu trước những lời tán tỉnh của bọn đàn ông (nhưng không dị ứng với những lời khen của các bạn trai trong nhóm).

Thế tóm lại là sexy để làm gì?

Để mọi người phải khát khao!

Nhưng những khát khao không được đáp ứng thì nguy hiểm lắm.

Kệ, nguy hiểm với các vị, có nguy hiểm với tôi đâu!

Vô trách nhiệm, vô trách nhiệm quá. Thế này gọi là "vô trách nhiệm gây hiệu quả nghiêm trọng".

Nhưng tôi không cố tình sexy.

Thế thì lại càng sexy. Liệu có cần phải cổ điển về tư duy thế không?

Nhưng tôi cũng không cố tình cổ điển về tư duy. Mọi thứ tự nhiên mà. Tôi là như thế.

Hic. Sexy mà đoan trang. Phí quá.

Entries liên quan:
THÔNG MINH HAY SEXY?
EM CHỌN SEXY...
ĐỜI KHÔNG NUỐI TIẾC...
HÃY YÊU MÌNH HƠN
MÌN NỔ SAU LƯNG


5/9/10

NỮ THẦN SẮC ĐẸP TÊN LÀ GÌ?



“Ai là triệu phú” – cuộc thi truyền hình nổi tiếng nhất thế giới – có phiên bản mới “Ai là triệu phú – ghế nóng”, bắt đầu được phát trên sóng VTV3 từ thứ Ba, ngày 7.9 tới đây. Phiên bản có nhiều thay đổi về số lượng người chơi, cách chơi, giải thưởng..., duy cách đặt câu hỏi và 4 phương án trả lời thì vẫn như cũ.

Tối nay nể lời năn nỉ của đệ tử, nên tôi phải dẹp hết mọi việc để đến trường quay S10 của VTV ở 844 đường Đê La Thành từ lúc 19 giờ để cổ vũ cho cu cậu thi. Cậu ta định thi “Ai là triệu phú” đã lâu và dự định mời tôi làm phao tư vấn qua điện thoại. Xin mọi người đừng nghĩ rằng cu cậu có thiện ý gì. Nó đã tuyên bố sẽ chọn câu hỏi xương nhất, đúng sở đoản của tôi để gọi điện nhờ tư vấn, “cho thiên hạ biết kiến thức thật của anh là gì”?

Cho nên trước ngày nghỉ lễ, tôi đã giật mình khi nghe cậu gọi điện mời tôi đi cổ vũ cậu thi “Ai là triệu phú”. Tôi nói ngay: “Này, anh không làm nhiệm vụ tư vấn đâu nhé”. Cậu nhăn nhở: “Format mới rồi, không có ai được quyền tư vấn cả. Anh đi chứng kiến xem em giỏi thế nào để còn hãnh diện, thế là đủ”.

Trường quay S10 hóa ra không long lanh như trên hình. Thế mới biết đèn đóm, nhạc nhẽo và nhiều yếu tố khác làm cho nó lung linh như một thánh đường.


Phiên bản “Ghế nóng” mới chỉ được chuyển nhượng bản quyền cho 10 nước. Và Việt Nam là nước Châu Á đấu tiên dựng phiên bản này. Nghe oách phết. Nhưng nói thật là tôi không thích phiên bản này, vì yếu tố may rủi được đặt lên cao tạo kịch tính cho trò chơi, nên yếu tố thực lực của người chơi lại bị đặt xuống hàng thứ yếu.


Các câu hỏi của phiên bản mới hay hơn, nhưng lại dễ hơn so với phiên bản cũ. Điều này cũng hợp lý vì người đi đến câu hỏi cuối cùng không nhất thiết phải là người giỏi nhất, mà có thể là người may nhất.


Đệ tử vừa dẫn vợ đi Châu Âu trở về

Trở lại với cậu đệ tử của tôi, cậu khôn ngoan giành quyền ngồi ở vị trí số 4. Ở vị trí này không phải trải qua những câu hỏi đầu tiên tương đối dễ, mà có thể đi thẳng vào nhóm câu hỏi thứ 2. Hai cô gái nhẹ nhàng chia tay sau khi trả lời sai những câu hỏi khá dễ. Và cậu phải trả lời câu hỏi “vượt mốc” thứ 5 và dễ dàng vượt qua các câu 6,7. Đến câu thứ 8 (hỏi đảo Rều nuôi khỉ làm vaccine ở tỉnh nào) thì cậu dừng lại. Tôi nghĩ là cậu biết câu trả lời, nhưng cố tình dừng lại như một chiến thuật để những người khác giúp cậu vượt qua những câu tiếp theo để giành quyền trả lời nhóm câu hỏi cuối cùng.

Hai người chơi nữa phải rời trò chơi sau khi trả lời sai. Chỉ còn cậu và một người chơi nữa (người này chưa trả lời được câu hỏi nào, nhưng sử dụng quyền chuyển lượt chơi cho người khác để tránh bị loại). Cậu bước vào một câu hỏi số 11 mang tính quyết định.

“Tên của nữ thần sắc đẹp và tình yêu trong thần thoại Hy Lạp được đặt cho hành tinh nào dưới đây?”


Có 4 phương án trả lời: Sao Thủy, Sao Kim, Sao Mộc, Sao Hỏa.


Nhạc hồi hộp nổi lên, cậu nói: “Theo thần thoại Hy Lạp thì nữ thần tình yêu và sắc đẹp tên là Aphrodite, mà theo tôi thì không có hành tinh nào trong số 4 hành tinh này có tên như vậy cả. Tôi chọn phương án A: Sao Thủy”.


Tôi ngồi mà lòng ngao ngán, cậu chàng này chưa đọc “Đàn bà từ Sao Kim, đàn ông từ sao Hỏa” à?


Máy tính nháy đèn xanh ở phương án B. Người dẫn chương trình giải thích Sao Kim hay còn được gọi là Venus theo tên của nữ thần tình yêu, rồi nói: “Rất tiếc phải chia tay với bạn”.


Nhưng đệ tử của tôi không chịu chìa tay ra. “Tôi nghĩ câu hỏi này không chính xác. Venus là tên nữ thần tình yêu và sắc đẹp theo thần thoại La Mã. Còn theo thần thoại Hy Lạp là Aphrodite. Đó là điều chắc chắn.”


Người dẫn chương trình dừng trò chơi, yêu cầu các trợ lý liên lạc với ban cố vấn để kiểm tra lại. Lát sau, trợ lý báo rằng có hai cách hiểu đều đúng. Người dẫn chương trình nói cương quyết: “Các câu hỏi của “Ai là triệu phú” phải chính xác và chỉ được phép có một câu trả lời đúng. Các cố vấn làm việc như vậy là không hết trách nhiệm. Tôi yêu cầu thay câu hỏi khác.”


Hóa ra người đúng lại là đệ tử của tôi. Cả trường quay vỗ tay rào rào ủng hộ sự bình tĩnh sáng suốt của cậu, cũng như thái độ cương quyết của người dẫn chương trình. Cậu tiếp tục chơi và đã đi đến tận cậu hỏi cuối cùng.


Nhưng đáng tiếc câu hỏi cuối cùng lại quá dễ (so với mức mà nó phải có ở phiên bản trước), nên cậu hơi hoang mang và đã trả lời sai, đánh mất 20 triệu trong chớp mắt. Thật tiếc.


Trở về nhà, mở Google ra, kiểm tra lại tôi thấy Aphrodite là tên nữ thần tình yêu và sắc đẹp theo thần thoại Hy Lạp, còn Venus là tên của vị nữ thần đó theo thần thoại La Mã.


Có đệ tử như thế thì cũng hãnh diện thật.




17/7/10

LÀM NGƯỜI TỬ TẾ



Trưa đi ăn, chọn một bàn cạnh cửa sổ có view rất đẹp có thể quan sát được cảnh sắc rất đẹp của thiên nhiên trước khi bão đến. Nhưng chưa kịp ngồi yên thì có hai người đàn ông kéo đến. Họ gọi đồ uống rồi nói chuyện với nhau khá gay gắt. Người đàn ông lớn tuổi (ngoài 50) chan chát lời lẽ, trong khi người ít hơn chừng mươi tuổi nhẫn nại lắng nghe. Thấy hơi khó chịu vì không khí yên tĩnh bị phá vỡ, nhưng những gì đập vào tai thì lại khá thú vị. Ghi lại đây, mọi người đọc cho vui:

- Này, người ta bảo cậu bị “mua” rồi. Nhưng anh không tin. Anh nói với họ rằng cậu không phải loại người thớ lợ. Tại sao anh tin? Vì anh là một nhà thơ, anh có giác quan mà một người bình thường không biết được, không hiểu được.

- Em cảm ơn anh. Anh nói lại với những người còn hồ nghi rằng em không dễ bị “mua” đâu.

- Cậu hãy coi chừng, vì mọi người đặt niềm tin vào cậu.

- Em luôn tôn trọng những giá trị nhân bản mà chúng ta đã góp phần vun đắp suốt bao năm qua. Anh hãy tin là như thế.

- Anh tin. Điều quan trọng là cậu phải sống càng ngày càng tử tế hơn.

- Em luôn tử tế, chưa bao giờ không tử tế.

- Đã như thế, phải luôn như thế, mãi mãi như thế. Vì những người không chọn danh lợi làm mục đích ở đời này, nhất là thời buổi bây giờ ít lắm và ngày càng hiếm lắm.

- Em 45 tuổi rồi, không thể làm người không tử tế được nữa rồi.

- Thế cái việc của anh, sao cậu lại im lặng? Cậu không thấy xấu hổ khi đồng nghiệp người ta còn lên tiếng giúp anh, trong khi chúng ta lại im lặng là sao?

- Em đã lên tiếng. Em đã viết văn bản, rồi lại gặp sếp để nói rõ quan điểm của em là chúng ta phải bảo vệ anh. Nhưng sếp đã gạt đi.

- Sao cậu không nói với anh là cậu đã lên tiếng?

- Em không muốn anh bị căng thẳng thêm.

- Từ nay nhé, em trai nhé, cậu phải can trường hơn, khi cần phải biết đập bàn quát tháo, phải biết văng tục cho đúng lúc nhé. Đấy mới đích thực là tinh thần của người trí thức.

30/4/10

NỬA THẾ KỶ CỦA BẠN



Hôm nay là kỷ niệm sinh nhật lần thứ 50 của bạn - một trong những người bạn thân nhất của tôi.

Thế mà đã thấm thoát 2 thập niên chúng ta biết nhau. Đầu tiên, cứ ngỡ mình chẳng thể làm bạn, vì chúng ta quá khác nhau: Tuổi tác, quan niệm sống, văn hóa... Nhưng dần dà, tôi thấy những sự khác biệt đó là chính là điều khiến chúng ta trở nên thân thiết với nhau.


Bạn thường nói: Cả nước Việt Nam kỷ niệm ngày sinh của bạn. Thế mà chúng ta vẫn chưa một lần ngồi với nhau trong lễ sinh nhật của bạn, hoặc lễ sinh nhật của tôi. Nhưng đối với chúng ta thì điều đó không thực sự là quan trọng.


Những dâu bể trong cuộc đời bạn là những khó khăn mà bất kỳ một người thông minh, mạnh mẽ và biết sống tự trọng đều phải trải qua. Đã có những thời khắc tưởng chừng như bạn đã phải ngã khuyụ, nhưng rồi bạn đã vượt qua. Không vượt qua một cách bình thường, mà với bản lĩnh và luôn tỏ rõ nhân phẩm của mình.


Tôi cũng đã từng phải đối mặt với khó khăn và cứ mỗi lần như thế tôi luôn nhận được từ bạn những lời động viên chân thành, những lời tư vấn sáng suốt. Tôi thích những lời bênh vực tôi đầy cảm tính, thiên lệch và điên rồ của bạn. Phải thế chứ, mình là bạn mà!


Tôi chỉ không thích sự yếu đuối của bạn mỗi khi lụy tình. Khi đó, bạn như không còn là chính bạn nữa. Bạn biết hết những điểm xấu của người tình, nhưng bạn chẳng bao giờ nỡ buông tay. Ngay cả sau những lần bạn đã tự thề với mình rằng không còn lần tha thứ nào nữa, rằng bạn phải tự giải phóng mình, phải yêu bản thân mình hơn bất cứ một điều gì khác, thì rồi cuối cùng bạn vẫn tặc lưỡi: Sẽ chia tay vào một dịp khác.


Bạn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi 50 của mình. Tin tôi đi, cuộc đời phía trước vẫn còn đầy những ngọt ngào mà trải qua biết bao gian truân bạn hoàn toàn xứng đáng được hưởng. Cầu mong bạn hãy yêu bản thân mình hơn. Để được hạnh phúc hơn.


Bạn đã hơn một lần nói với tôi rằng: Bạn yêu tôi. Và nếu vặn ngược lại được thời gian và làm lại cuộc đời, bạn sẽ chẳng để cho tôi chạy thoát.. Tôi biết, trong mỗi câu chuyện đùa, bao giờ cũng có một phần đùa. Cảm ơn bạn rất nhiều về điều đó.

Tôi cũng yêu bạn.




4/4/10

SỢI DÂY TỪ QUÁ KHỨ



Anh mời tôi đến dự cuộc họp mặt khóa đại học của anh.

Trước đây anh đã kể thời sinh viên anh có vài ba phốt và được các bạn học đặt cho một cái biệt hiệu rất ác ý. Đến một ngày, khi anh có người yêu, anh nhận ra mình không thể tồn tại từ nay đến cuối cuộc đời với cái biệt hiệu đó. Anh quyết tâm sống khác và gột rửa cái mà anh gọi là vết nhơ của một thời tuổi trẻ.

Giờ anh là người thành đạt. Một người đàn ông tử tế và đàng hoàng. Không còn một chút dấu vết nào của cái biệt danh ngày xưa.

Chúng tôi đến dự cuộc gặp, các bạn gặp anh đều tay bắt mặt mừng.

Các thầy cô giáo cũ của anh cũng được mời đến. Vui là trong số đó có cả thầy hiệu trưởng. Thầy bắt tay mọi người, hầu như chẳng còn nhớ ai.

Nhưng đến lượt anh thì thầy dừng lại, ngửa cổ lên trời mấy giây rồi chìa tay ra. Thầy gọi tên anh. Thầy vẫn nhớ anh.

Nhưng... nhưng không chỉ có thế. Thầy gọi cả cái biệt danh đáng ghét của anh.

Anh tối sầm mặt, giơ tay bắt tay thầy như một cái máy. Chị cựu bí thư chi đoàn đứng cạnh anh, nói với thầy:

- Điều đó đã là quá khứ rồi, thưa thầy. Bây giờ bạn ấy đã khác rất xa so với thời ấy.

Thầy nhún vai cười: "Thế à?", rồi tiếp tục chào những người còn lại.

Cuộc gặp với anh trở nên tẻ ngắt. Anh ngồi đó, ăn uống, nói cười, nhưng tâm hồn để tận đâu đâu.

Tôi lái xe chở anh về, lựa lời an ủi: "Anh không thấy là thầy chỉ nhớ tên vài người, trong đó có anh thôi sao?"

- Nhớ thế thì thà không nhớ còn hơn. Sao ông ấy không chịu quên quá khứ của người khác? Sao ông ấy chỉ nhớ những điều tồi tệ?

- Anh đừng quan trọng hóa thế. Tôi thấy tất cả mọi người đều tôn trọng và yêu quý anh.

- Cậu thấy không sao vì nó chẳng liên quan đến cậu. Nhưng ông ấy thực sự làm tôi xấu hổ. Tôi đã phải nỗ lực bao nhiêu để xóa bỏ điều đó. Thế mà ông ta vẫn nhớ. Liệu ông ta có phải là nhà sư phạm không?

3/4/10

KHI TÌNH BẠN TAN VỠ



- Allo, cậu đấy à? Khỏe không?
- Hạnh à, xin chào, mình vẫn khỏe.
- Này, cậu nhắn Lý giúp tớ một việc được không?
- Được chứ. Có chuyện gì vậy?

- Nhớ Quân không, Quân bạn thân của tớ với Lý hồi học đại học ấy.

- Nhớ chứ. Dạo này nó thế nào?
- Nó đang cấp cứu trong bệnh viện cậu ạ. Bị xuất huyết não.

- Thế à? Có cơ hội sống sót không?

- Mong manh lắm. Chắc khó mà qua khỏi. Quân ngày xưa thích Lý lắm đấy. Tớ muốn nhờ cậu nhắn để Lý biết.

- Sao cậu không tự gọi?

- Cậu biết đấy, sau vụ làm ăn chung đổ bể, hai đứa chúng tớ không chỉ mất tiền mà mất luôn cả tình bạn, cậu ạ. Tớ chỉ muốn báo cho Lý chuyện của Quân.
- Cậu gọi đi. Một cơ hội tốt để hàn gắn quan hệ cũ.

- Tớ thử hàn gắn mấy lần rồi, nhưng mà Lý không chịu. Cứ mỗi lần tớ gọi điện là bị chan tương đổ mẻ. Tớ không dám đâu.

- Nhưng lần này thì khác. Mình nghĩ Lý sẽ không quát mắng khi nghe cậu thông báo về sự hấp hối của một người bạn chung.

- Ồ, cậu chưa biết Lý đấy. Tớ chơi với Lý gần 20 năm, tớ biết. Tính của nó khắc nghiệt lắm, nó yêu ai thì hết lòng, nhưng ghét ai thì cũng ghét khủng khiếp luôn. Tớ chỉ cần mở miệng là Lý sẽ chửi ngay, sẽ không cho tớ nói câu nào ấy chứ. Cho nên tớ sẽ không gọi đâu.
- Thế mình sẽ nói với Lý thế nào khi thông báo tin này? Nếu Lý hỏi làm sao mình biết tin Quân bị xuất huyết não, thì mình sẽ nói sao? Mình sẽ nói là cậu nhờ nhé?

- Ồ, không được. Cậu cứ bịa ra một nguyên nhân nào đó. Tuyệt đối không nhắc đến tên tớ, kẻo lại làm Lý bực mình.

- Hạnh này, mình thấy chuyện này chẳng có gì phức tạp cả. Cũng chẳng có cớ gì mình phải nói dối. Tốt nhất là cậu gọi điện cho Lý, mình sẽ nhắn số điện thoại của Lý. Còn nếu cậu chưa sẵn sàng, thì mình sẽ báo giúp. Nhưng mình sẽ nói với Lý là cậu nhờ. Cậu thừa biết Lý rất thông minh. Mình không chơi với Quân, nếu có tin gì về Quân, thì chỉ có thể là cậu báo thôi...
- Ừ, thôi thế thì tùy cậu. Tớ cám ơn nhé.




20/3/10

HÓA ĐƠN ĐỎ



Họ cùng học đại học với nhau, chơi thân với nhau, nhưng khi ra trường anh ở lại thủ đô còn người bạn thì đi tuốt vào tận mảnh đất phương Nam nắng ấm. Họ giữ liên lạc chặt chẽ với nhau, mỗi khi có dịp hoặc anh vào Nam, hoặc bạn anh ra Bắc, họ vẫn gặp nhau ồn ã như thuở cách đây hai chục năm.

Khủng hoảng tài chính khiến bạn anh mất việc ở một công ty liên doanh. Gặp nhau, mặt bạn anh ủ rũ. Anh ướm lời: "Ông về công ty tôi nhé. Lương chắc không cao như ở chỗ làm cũ, nhưng ổn định, chắc cũng đủ nuôi gia đình". Bạn anh mừng rỡ nhận lời. Anh thu xếp để bạn làm việc tại chi nhánh phía Nam của công ty anh.

Sự đời oái ăm ở chỗ mối quan hệ của họ có phần nào thay đổi. Họ không còn bình đẳng tuyệt đối như xưa. Anh là sếp và bạn anh là cấp dưới.

Anh vào Nam công tác, công việc xong anh nói: "Chúng mình đi nhậu nhé. Nhưng hai thằng đi thôi, anh em trong chi nhánh gặp khi khác". Lý do khá đơn giản: anh vẫn muốn mày tao, suồng sã với bạn như trước, điều mà trước mặt các nhân viên anh sẽ không làm được.

Họ ngồi nhậu với nhau, vẫn vui vẻ, duy chỉ có điều vài lần bạn anh nói tới việc công ty và anh gạt đi: "Thôi mày, chuyện công ty để hôm khác nói".

Nhưng cuối bữa ăn thì có một chuyện không giống như những lần nhậu trước. Bạn anh nói với nhân viên phục vụ: "Em cho anh xin hóa đơn đỏ nha", rồi cúi xuống ghi mã số thuế của công ty vào mảnh giấy đưa cho cô gái.

Anh hơi sững người. Giữa họ tồn tại một nguyên tắc bất thành văn, nếu bạn anh ra Bắc, anh là người trả tiền và ngược lại. Chuyện đó đã tồn tại bao nhiêu năm nay. Đành rằng bạn anh là sếp của chi nhánh, có quyền tiếp khách và được công ty thanh toán, nhưng đây là bữa ăn bạn bè, anh đâu có muốn mang quan hệ cấp trên - cấp dưới vào bữa ăn này?

Dường như hiểu mối băn khoăn đó, bạn anh cười xòa: "Có ông bạn thân làm sếp là may thế đấy. Từ nay có thể lấy hóa đơn để cty trả tiền dùm".

Anh bỗng thấy buồn tê tái. Không phải vì anh tiếc tiền của công ty. Không phải vì anh thấy đó là sự vô lý. Mà chỉ bởi vì từ nay về sau, anh không bao giờ còn được hưởng hơi ấm từ sự chăm sóc của chính người bạn thân này nữa.


12/3/10

VIẾT CHO NGƯỜI BẠN



Cú điện thoại buổi trưa của một đồng nghiệp khiến tôi bần thần cả người. Anh đang giành giật sự sống trong khoa hồi sức cấp cứu.

Anh không phải là người nổi bật ở một cái nghề đôi lúc đòi hỏi cũng phải tỏa hào quang này. Thậm chí trong con mắt của một số người, anh còn là "bad guy": biết uống, thích uống và uống nhiều.

Nhưng anh lại là người luôn giúp đỡ mọi người. Bất kể việc gì. Không tự giúp được thì nhờ bạn bè, người quen giúp.

Anh quả là người kém may mắn. Cuộc sống đang hạnh phúc thì người vợ đột ngột qua đời, để lại đứa con gái bé bỏng.

Có lần cơ quan được Bộ Ngoại giao mời một suất đi Ấn Độ, mà không đòi hỏi phải biết ngoại ngữ. Anh là ứng cử viên hàng đầu, vì chuyên làm ở lĩnh vực tòa án, tội phạm, nên chẳng được mời đi nước ngoài bao giờ, ngoại trừ chuyến đi Trung Quốc do công đoàn cơ quan tổ chức. Thủ tục suôn sẻ, anh hăm hở đi tìm sách vở về Ấn Độ để tìm hiểu trước về mảnh đất nơi mình sẽ đến.

Nhưng chỉ vài ngày trước chuyến bay, anh trượt chân ngã ở cầu thang, mặt mũi sưng húp, đành ngậm ngùi nhường chuyến đi cho người khác.

Cuộc sống dường như mỉm cười trở lại với anh, sau khi tục huyền và có thêm đứa con trai nữa...

Thế mà...

Tuổi 53 sao mà nặng thế.



9/3/10

CHUYỆN RÂU RIA



Lâu không gặp anh. Khi anh đánh xe đến, nhoài người mở cửa xe cho tôi lên thì hơi ngạc nhiên. Người đàn ông lâu nay vẫn chỉn chu quần áo, râu tóc nhẵn nhụi thì hôm nay râu ria lởm chởm, khiến gương mặt anh già hẳn đi.

Anh nhìn vẻ ngạc nhiên của tôi và cười phá lên: "Trông anh khác quá hả?"


Tôi nói, hàng ria mép rất không hợp với vẻ mặt hiền lành và thật thà của anh.


Anh kể, dòng họ nhà anh có một nguyên tắc như thế này: Tất cả đàn ông có con trai út lập gia đình sinh con đều phải để râu. Thời hạn ít nhất là một năm. Sau một năm nếu thấy hợp thì để tiếp, nếu không thích có thể cắt râu cạo mặt để trở lại trẻ trung như cũ.


Tại sao lại có nguyên tắc như vậy?


- Ngày xưa, con trai út có con, tức là mình đã già lắm rồi. Để râu ria để răn mình phải làm những điều phù hợp với tuổi và vị thế của mình. Ngày nay, ít con, anh chỉ có một đứa con trai, nên nó vừa là con trai cả vừa là con trai út. Mình tuân thủ quy định của dòng họ là một lẽ, nhưng cũng đã đến lúc phải cư xử cho phải phép.

Anh để được bao lâu rồi?


- Được hơn một tháng. Quy định của dòng họ là một năm, nhưng cũng có tay chỉ chịu chấp hành lấy lệ trong một tháng rồi lại "mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao". Anh cứ tạm để đã. Xem cái quy định một năm của các cụ đưa mình đến đâu?




31/1/10

NGƯỜI BẠN SỐNG SÓT Ở HAITI



Hôm nay, các đồng nghiệp của tôi trong nhóm 50 nhà báo quốc tế nhận được tin mừng. Cuối cùng sau 3 tuần im hơi lặng tiếng kể từ trận động đất tàn phá Haiti, anh bạn Dieudone Saincy của chúng tôi đã gửi cho tất cả mọi người một email chung, khẳng định rằng anh vẫn bình an.

Dieudone viết:

"Hi Everybody

Thank you so much because all of you thinking about me. I am still alive... Ali coming soon to Haiti. He called me and i talk to him.

Thank so much... in the name of my people.

Dieudonne Saincy"

Xin chào mọi người,

Vô cùng cảm ơn vì tất cả các bạn đã nghĩ đến tôi. Tôi vẫn còn sống... Ali sắp đến Haiti. Anh ấy đã gọi cho tôi và tôi nói chuyện với anh ấy.

Cảm ơn rất nhiều... thay mặt nhân dân của tôi.

Dieudone Saincy.

Người có tên Ali được Dieudone nhắc tới trong bức thư là Ali Barada, phóng viên cao cấp của nhật báo An-Nahar (Lebanon), hiện đang thường trú tại New York (Mỹ). Anh là một trong những người rốt ráo nhất trong cuộc săn tìm tin tức về Dieudone.

Thực ra từ 6 hôm trước Ali đã báo: "Thở phào rồi các bạn ơi. Dieudone đã xuất hiện. Thoạt tiên thì tôi nói chuyện với anh ấy qua MSN, sau đó qua điện thoại. Anh ấy rất cảm động vì mọi người quan tâm đến anh ấy và nhân dân Haiti. Anh ấy có vẻ vẫn khỏe mạnh, nhưng có nói là cần thuốc, quần áo và lương thực. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh ấy thông qua kênh của LHQ hoặc Trung tâm Báo chí nước ngoài. Tuần tới, tôi sẽ đi Haiti"".

Nhưng chúng tôi vẫn chờ đợi chính Dieudone sẽ lên tiếng.

Ali đã liên hệ với các nơi cần thiết, song việc gửi đồ tiếp tế cho một người cụ thể ở Haiti là vô cùng khó khăn. Ở đó, ai cũng cần được tiếp tế, chứ không chỉ mình Dieudone. Khá nhiều người muốn gửi tiền qua tài khoản cho Dieudone, nhưng tại Haiti bây giờ thì có tiền cũng không dễ mua những thứ cần thiết.

Ali đã bay đến Santo Domingo (thủ đô của CH Dominica láng giềng) đêm 30.1, từ đó anh đến Port-au-Prince bằng đường bộ trong ngày chủ nhật. Chúng tôi chờ thông tin từ Ali xem có thể giúp đỡ Dieudone được phần nào hay không.

Điều quan trọng nhất là Dieudone vẫn sống. Hy vọng anh sẽ sớm vượt được qua giai đoạn khó khăn này.

Entry trước:
CHỜ TIN BẠN TỪ VÙNG ĐỘNG ĐẤT


22/1/10

TRÒ CHUYỆN (1)



- Ông ơi, ông có tên ở phờ-ren lít trong Phệt-bục của XYZ không?

- Có.

- Thấy bảo XYZ có viết gì về các nghệ sĩ, trong đó có miềng. Nếu thấy thì copy về cho miềng tham khảo nhé.

- Oài, quan tâm đến những thứ người ta viết làm gì? Ở tuổi ông kê cao gối mà ngủ. Mắc mớ gì ba chuyện thiên hạ tám.

- Không, miềng vẫn quan tâm. Miềng thích nghe thiên hạ phản biện miềng.

- Được rồi, để tôi vào xem thế nào.

- Hôm nọ miềng vào bờ-lốc của Bờ Lờ Cờ, thấy post mấy tác phẩm của XYZ, cũ và chán lắm, thế mà nghệ sĩ ta cũng vào đó khen véo von cứ như đi xem tuồng...

- Hmmm, tác phẩm của ông cũng thế còn gì? Cũng cũ và chán!

- Miềng chưa bao giờ có tác phẩm cả...

- Giả vờ khiêm tốn để tự đề cao đấy à?

- Chả dám. Mấy hôm sau thấy bọn trẻ trên Phệt-bục bảo là XYZ viết chân dung các nghệ sĩ mà y quen biết.

- Này, tôi vừa vào Phệt-bục nhà XYZ, không có bài nào về ông cả. Đúng là có ba cái chân dung, nhưng về những người khác.

- Thế à? Sao bảo là viết về miềng là dài nhất?

- Tịnh chả có dòng nào.

- Hay là y không viết đích danh miềng? Miềng đỉnh quá viết hơi bị khó đấy!

- Nghe tởm quá!

- Hay ông thử viết về cái tởm ấy đi. Miềng cần cứ 5 phút lại có ai đó đá cho phát, hay chửi cho một câu.

- Chả liên quan gì đến đằng này nhé.

- Thế thì hèn quá.

- Hèn à? Ít người dám mắng thẳng vào mặt ông như thằng tôi này lắm nhé. Vì thế nên không có nhu cầu viết lách gì thêm.

- Miềng sẽ tính công cho ông.

- Được, thế thì hôm nào dọn rượu thịt ra, đây sẽ mắng cho mà nghe.

- Duyệt! Mà này, miềng đang viết một cái ét-xây dài 300 nghìn chữ, luận bàn về nhân tình thế thái. Chắc chục năm nữa mới viết xong. Lúc đó, ông đọc mo-rát cho miềng nhá?

- Rất hân hạnh. Tôi đọc mo-rát thì nhất quả đất luôn. Tôi sẽ vạch từng câu chữ trong cái ét-xây của ông để lôi ra và đem vứt hết mớ chữ nghĩa điệu đàng lổn nhổn của ông, cách hành văn ỡm ờ nửa sang trọng nửa thị dân của ông cùng những triết lý rởm rít khoác áo triết gia và suy ngẫm tầm thế kỷ của ông.
- Chuẩn. Thế là miềng yên tâm về một việc quan trọng trong đời miềng rồi. Sắp bằng Nhàn hạ tiên sinh rồi. Đấy ấy cứ huỵch toẹt ra như thế. Miềng rất mừng.




 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết