Chị đi như chạy ra khỏi quán càphê. Xe chị đậu tận ngoài đường. Gió lạnh bắt đầu thổi. Cơn gió mùa đông bắc đã không đợi được đến đêm để trở mùa mà vội vã hất thứ không khí ẩm dính dấp ra khỏi thành phố. Chị vội vã sải chân, lòng đầy hoang mang: "Mình vừa làm gì vậy? Sao mình có thể hất hẳn một cốc nước vào mặt người khác? Mình đã trở thành côn đồ từ khi nào vậy?"
Chị hấp tấp bấm chìa khóa, leo lên xe, vứt túi xuống ghế bên cạnh, hai chân cọ vào nhau để giải thoát khỏi đôi giày cao gót, đặt tay lên vô lăng, đưa mắt nhìn những tia nước của đài phun nước trước cổng Bộ Ngoại giao bị gió thổi cho vặn vẹo và tung tóe. Những giọt nước như bắn lên kính xe của chị, làm cho khung cảnh trước mắt nhòe đi.
Không, chị nhầm. Nước từ đài phun không thể bắn được từ đó lên kính xe của chị. Mọi thứ nhòe đi vì những giọt nước ở gần hơn rất nhiều. Chúng chảy ra từ mắt của chị. Chị thấy cay đắng. Cay đắng không phải vì sự bất lực của bản thân, không phải vì lối suy nghĩ và hành xử đớn hèn của người chồng cũ, mà vì sự điên dại của chính mình.
"Trời ơi, sao mình lại đến nông nỗi này? Mình là cái giống gì vậy?" - chị khóc nấc lên và gục đầu xuống hai cánh tay đặt trên vô lăng. Nước mắt thấm qua lớp áo xuống da lành lạnh...
Vài phút sau chị ngẩng lên, rút khăn giấy lau mặt và khởi động máy. Đúng lúc đấy thì người chồng cũ chị phóng chiếc Dream từ trong quán càphê ra đường. Gương mặt anh ta nhợt nhạt dưới chiếc mũ bảo hiểm, đôi môi mím chặt, cặp mắt vằn đỏ. Anh phóng qua đầu xe chị, lượn qua bùng binh rồi đi nhanh theo phố Chu Văn An và phút chốc đã mất hút trên con đường không mấy đông người.
Chị uể oải dận ga.
Sao trước kia mình lại yêu anh ta? Có phải vì cái dáng cao thanh mảnh, cặp mắt sáng, khuôn mặt đàn ông thanh tú, vầng trán rộng và hàm râu xanh mờ của chàng mà trái tim cô sinh viên năm cuối đã xao xuyến và đập rộn rã ngay lần đầu tiên gặp mặt.
Nơi họ gặp nhau thật là chỗ bất ngờ để khởi đầu cho một mối tình. Cô bị đau răng, một bên má sưng húp. Cô đến phòng răng của vị bác sĩ là bạn của mẹ cô và thấy anh cũng đang ngồi ở đó. Anh đứng dậy nhường chỗ cho cô và nhìn cô mỉm cười đầy ái ngại. Anh định hỏi cô gì đó, nhưng thấy cô khó mà trả lời được nên lại thôi. Anh nói như là nói với mình: "Đau răng thế này là đau lắm đấy".
Câu nói bâng quơ của anh khiến cô thấy buồn cười. "Anh chàng đẹp trai này nói năng thật chẳng đâu vào đâu. Không biết anh ta nói với ai nữa. Đã đau răng bao giờ chưa mà biết? Mình mà không đau răng thì chắc phải cười ré lên mất." - cô nghĩ thầm.
- Em không khóc à? Bố anh cũng bị đau răng, - anh hất đầu vào phía trong. - Khóc ti tỉ suốt đêm. Chạy cả ra ban công ngắt cây xương rồng lấy nhựa chấm vào chỗ đau mà không hết. Sáng sớm anh đã phải chở đến đây.
Cô ngạc nhiên, anh ta nói về bố cứ như về một đứa trẻ con với cái giọng âu yếm một cách tưng tửng. Đột nhiên, cô muốn thò mặt vào phòng chữa răng bên trong, xem người cha kia mặt mũi ra làm sao mà lại được con chiều chuộng như vậy.
Anh đến bên bình nước, rót một cốc nước mang lại cho cô. Cô cầm lấy, gật đầu cảm ơn anh bằng mắt. Cô ngạc nhiên khi thấy đó là một ly nước ấm. Anh không rót một ly nước lạnh, không rót một ly nước nóng, mà rót một ly nước ấm. Có lẽ anh ta đã từng bị đau răng???
Một người đàn ông lạ, quá đẹp trai để có mặt tại phòng chữa răng, chỉ trong vài phút đã khiến cô tạm quên đi sự hành hạ của cơn đau răng, để đặt ra những câu hỏi đầy tò mò. Nếu không bị đau răng, cô đã bắt chuyện với anh ta. "Có vẻ là một người thú vị", - cô nghĩ vậy và rủa thầm cái cơ hội quái quỷ khiến cô bỏ lỡ anh
Có tiếng cửa mở, cô y tá thò mặt ra: "Xong rồi, anh vào đón bác ra đi ạ". Người đàn ông bước vào phía trong, mấy phút sau anh ôm vai một ông già tóc bạc, rất đẹp lão, vẫn đang ti tỉ khóc, bước ra, vừa đi vừa nựng: "Thôi nào, uống thuốc xong là hết đau, không sao cả. Bây giờ đi về nhà, ăn chút cháo rồi nằm nghỉ là hết đau ngay thôi mà..." Anh ngoái lại gật đầu chào cô và dìu cha ra đường.
"Ô, bố con anh này lạ thật, thế là mình không biết anh ấy là ai rồi" - cô nghĩ thầm và đi vào phòng bác sĩ.
Bác sĩ khám cho cô, nói lợi đang sưng, không thể xử lý được gì ngay. Ông kê cho cô một liều kháng sinh và hẹn mấy hôm nữa quay lại. Khi đến chữa răng lần sau, cô rụt rè hỏi bác sĩ: "Bác sĩ ơi, ông già tóc bạc, đẹp lão, khóc hu hu như trẻ con, đến đây chữa răng hôm trước là ai vậy ạ?". Ông bác sĩ nheo mắt: "Thầy giáo của vợ tôi đấy".
Cô lần ra được dấu vết của chàng trai lạ như thế...
... Lấy nhau được một thời gian, cô phát hiện ra rằng người chồng đẹp trai của cô quan tâm săn sóc những người xung quanh tinh tế bao nhiêu, thì lại nửa vời bấy nhiêu trên con đường đạt được các mục đích của mình. Anh không chối bỏ các danh vọng, nhưng không bao giờ đặt ra mục tiêu của mình và quyết liệt phấn đấu để đạt được mục tiêu đó. Điều đó hoàn toàn trái ngược với cô: muốn gì là phải nỗ lực đạt được bằng mọi cách.
Anh dè bỉu những người mà anh cho là tham vọng. Anh coi thường những kẻ sống thực dụng. Anh kẻ cả cười rằng họ sao mà thấp hèn đến vậy. Nhưng anh lại lồng lộn tức tối khi những người tham vọng và thực dụng đó được cất nhắc, trở nên thành đạt trong con mắt của người đời.
Khi còn yêu chồng, cô thấy bức xúc vì cái vòng tư duy luẩn quẩn của chồng và nghĩ rằng phải làm một điều gì đó phá vỡ cái vòng luẩn quẩn đó. Nếu anh không dám nói với sếp, thì tại sao em - vợ của anh lại không nói thay điều đó giúp anh? Nếu mình không nói với sếp, thì làm sao mà sếp biết mình muốn gì, có thể làm được gì và cam kết những gì? Cuộc đời, xét cho cùng, cũng chỉ là đáp ứng những nhu cầu, sở thích của chính mình. Mình có nhu cầu của mình, sếp có nhu cầu của sếp. Hai bên đáp ứng nhu cầu của nhau. Miễn không đi quá giới hạn của luân thường đạo lý là được.
Thế nhưng anh - người mong muốn được sếp cất nhắc - lại coi hành động nói thẳng của vợ thiển cận. Còn sếp anh - người mong muốn được cấp dưới "cam kết" thì dường như thấy thế là chưa đủ đô.
... Nghĩ đến đó, chị giật mình: Chết thật, mình thật sai lầm. Mới chỉ chạm vào tự ái của anh ta một tí mà đã tan vỡ cả một cuộc hôn nhân, nay hắt cả một cốc nước vào mặt thì chắc là không thể mang con đi được rồi! Phải làm sao bây giờ? Chị gõ gõ ngón tay áp ngón trỏ của bàn tay phải vào vô lăng. À phải rồi, chí ít thì cũng phải gọi điện cho anh ta xin lỗi ngay lập tức.
Nhưng chị vừa giảm tốc độ để áp sát vào lề đường, thì tiếng điện thoại tít tít vang lên. Chị dừng xe, với tay lấy điện thoại từ túi đầm đặt ở ghế bên. Chị bật máy và thấy tin nhắn của người chồng cũ: ''Cô đừng hòng mà mang thằng bé đi khỏi đây"!
(còn tiếp)CHUYỆN ĐỜI (1)CHUYỆN ĐỜI (2)CHUYỆN ĐỜI (3)CHUYỆN ĐỜI (4)