Sáng nay (20.10) hơi nhiều việc. Xong xuôi, ngẩng lên nhìn đồng hồ thì đã 12.15. Cơ quan vắng tanh, mọi người đã rủ nhau đi ăn. Hôm nay là ngày Phụ nữ Việt Nam, các phòng ban chắc đi liên hoan chúc mừng chị em cả. Từ cái hồi không còn là thành viên của đơn vị nào, bỗng nhiên cảm thấy bơ vơ, không còn được tham dự vào sinh hoạt tập thể nữa. Phòng này lại ngỡ ban kia gọi mình đi rồi, rốt cục là chẳng có ai gọi cả.
Sực nhớ ra còn 2 cô bạn thân vẫn còn độc thân. Ê hèm, hội độc thân đi ngồi với nhau vậy. Gọi cho cô thứ nhất thì được báo cô thứ hai đang ngồi ở văn phòng của cô thứ nhất rồi. Cả hai đang chờ điện thoại xem có ai nhớ tới nữa không. Đét lai là 12.30, nếu quá thời hạn mà không ai gọi thì hai nàng sẽ tự chiêu đãi nhau.
Hic, 12.20 thì điện thoại của nàng thứ nhất (tên Miêu) reo. Đấy là do tôi gọi: "À, may quá, cuối cùng cũng có người gọi. Ngoét (nàng thứ hai) đang ở đây rồi. Anh qua ngay nhé" - Giọng Miêu đầy phấn chấn trong ống nghe.
Hà Nội mùa thu đúng là quá đẹp và là món quà vô giá cho phụ nữ Hà Thành. Mặc dù đã sang tuổi băm, nhưng trông hai nàng đều xinh đẹp và ăn mặc rất gợi cảm. "Đi đâu nhỉ?". "Quán bia hơi Hàng Vải" - Ngoét nói ngay.
Tôi trố mắt, không tin vào tai mình. Ngoét - phụ trách phòng PR của một cty lớn, nói thông thạo 2 ngoại ngữ. Miêu - nhà tạo mẫu đang nổi. Hai nàng cành vàng lá ngọc này sao lại hạ cố đòi đi uống bia hơi? "Đi bia hơi rất vui. Nhộm nhoạm một tí, nhưng đồ ăn ngon, và chẳng ai thèm để ý đến mình. Đỡ mệt vì phải giữ gìn ý tứ" - hai nàng giải thích.
Quán bia hơi ở ngã tư Hàng Vải, có 3 khu ngồi trong ba trên bốn căn nhà toạ lạc ở chỗ 2 phố giao nhau. Tôi hỏi cậu giữ xe: "Anh ngồi chỗ nào?". Cậu chàng đáp: "Anh cứ đi theo hai chị kia. Hai chị í là khách quen ở đây". Ôi trời, hoá ra hai cô bạn của tôi không chỉ thích đi uống bia hơi, mà còn là khách ruột của quán này.
Ngoét thuộc thực đơn. Nàng gọi rau muống xào, nửa con vịt nướng, một niêu nồi đất ốc nấu chuối đậu. Bia hơi thì đương nhiên bồi mang đến 3 cốc rồi, khỏi phải gọi. Trong khi chờ thức ăn, cả ba keng bia và ăn hết 3 gói lạc rang.
Miêu than: "Ba tuần nay em không gặp con này anh ạ". Hoá ra Ngoét bị rơi vào vòng cương toả của boi-phờren. Anh chàng từ Đức về phép. Ngoét bảo: "Ba tuần qua em bị quản thúc. Hôm nay mới được tự do, mới thấy mình được sống lại. Thật đúng là cuộc sống single muôn năm". Thôi nào, nhân ngày Phụ nữ Việt Nam, keng một cái cho sự tự do!
Chuyện trò cà kê dê ngỗng sang chuyện một chị bạn chung của cả hội, đã hai lần chồng rồi mà vẫn phải ly dị để được sống một mình. Tôi buột miệng: "Tội cho Đậu, chẳng tìm được thằng đàn ông nào tử tế". Ngoét chộp ngay cái ý đấy: "Anh nói đúng, chẳng có thằng đàn ông nào tử tế". Ô, thế thì tôi cũng chẳng tử tế à??? Miêu chữa: "Có đàn ông tử tế, nhưng ít lắm và mình khó gặp được họ".
Ngoét đã vài ba lần yêu. Nhưng rồi lần nào cũng thoát khỏi lưới tình. Cứ mỗi lần như thế lại thở phào như thoát nạn. Tôi lý sự: "Cao thủ không phải là thoát khỏi lưới tình. Phải làm sao để cho nó thấy là lừa được mình vào tròng, như thế mới là cao thủ". Ngoét ngớ ra: "Ừ nhỉ, anh nói đúng đấy. Hoá ra từ trước đến giờ trình của em thấp quá!". Lại keng một phát nữa cho cái chân lý đơn giản ấy. Đến đây thì phát hiện ra trình uống bia của hai nàng đều tăng so với trước kia.
Tóm lại, Ngoét sẽ chấm dứt cuộc sống tự do của nàng vào tháng Năm năm sau. Nàng sẽ phải chia tay với Hà Nội, để sang Đức đoàn tụ với chồng. Vào quán cà phê, nàng không gọi món ruột mơ muối nữa, mà gọi cà-phê: "Em phải quen với các thức uống cao cấp, kẻo sang Đức lại không có cái món quê mùa này nữa" - Ngoét đùa.
Miêu trề môi: "Thôi cố mà xơi mơ muối, ô mai. Kẻo sang Đức thì đến hột mơ cũng không có mà mút. Đến lúc ấy đừng gọi tôi ồi ồi gửi sang nhé!".
Sang Đức. Có chồng. Có gia đình. Có con. Nhưng sẽ mất tự do. Sẽ mất bạn bè. Sẽ mất những đồ ăn thức uống phố phường dân dã. Sẽ mất cả những ngày thu ngập nắng nhưng mát lành để ăn mặc phô phang. Sẽ mất cả ngày 20.10. Và sẽ mất cả cái không khí bia hơi nhộn nhạo của một buổi trưa mùa thu đầy gió.
Sực nhớ ra còn 2 cô bạn thân vẫn còn độc thân. Ê hèm, hội độc thân đi ngồi với nhau vậy. Gọi cho cô thứ nhất thì được báo cô thứ hai đang ngồi ở văn phòng của cô thứ nhất rồi. Cả hai đang chờ điện thoại xem có ai nhớ tới nữa không. Đét lai là 12.30, nếu quá thời hạn mà không ai gọi thì hai nàng sẽ tự chiêu đãi nhau.
Hic, 12.20 thì điện thoại của nàng thứ nhất (tên Miêu) reo. Đấy là do tôi gọi: "À, may quá, cuối cùng cũng có người gọi. Ngoét (nàng thứ hai) đang ở đây rồi. Anh qua ngay nhé" - Giọng Miêu đầy phấn chấn trong ống nghe.
Hà Nội mùa thu đúng là quá đẹp và là món quà vô giá cho phụ nữ Hà Thành. Mặc dù đã sang tuổi băm, nhưng trông hai nàng đều xinh đẹp và ăn mặc rất gợi cảm. "Đi đâu nhỉ?". "Quán bia hơi Hàng Vải" - Ngoét nói ngay.
Tôi trố mắt, không tin vào tai mình. Ngoét - phụ trách phòng PR của một cty lớn, nói thông thạo 2 ngoại ngữ. Miêu - nhà tạo mẫu đang nổi. Hai nàng cành vàng lá ngọc này sao lại hạ cố đòi đi uống bia hơi? "Đi bia hơi rất vui. Nhộm nhoạm một tí, nhưng đồ ăn ngon, và chẳng ai thèm để ý đến mình. Đỡ mệt vì phải giữ gìn ý tứ" - hai nàng giải thích.
Quán bia hơi ở ngã tư Hàng Vải, có 3 khu ngồi trong ba trên bốn căn nhà toạ lạc ở chỗ 2 phố giao nhau. Tôi hỏi cậu giữ xe: "Anh ngồi chỗ nào?". Cậu chàng đáp: "Anh cứ đi theo hai chị kia. Hai chị í là khách quen ở đây". Ôi trời, hoá ra hai cô bạn của tôi không chỉ thích đi uống bia hơi, mà còn là khách ruột của quán này.
Ngoét thuộc thực đơn. Nàng gọi rau muống xào, nửa con vịt nướng, một niêu nồi đất ốc nấu chuối đậu. Bia hơi thì đương nhiên bồi mang đến 3 cốc rồi, khỏi phải gọi. Trong khi chờ thức ăn, cả ba keng bia và ăn hết 3 gói lạc rang.
Miêu than: "Ba tuần nay em không gặp con này anh ạ". Hoá ra Ngoét bị rơi vào vòng cương toả của boi-phờren. Anh chàng từ Đức về phép. Ngoét bảo: "Ba tuần qua em bị quản thúc. Hôm nay mới được tự do, mới thấy mình được sống lại. Thật đúng là cuộc sống single muôn năm". Thôi nào, nhân ngày Phụ nữ Việt Nam, keng một cái cho sự tự do!
Chuyện trò cà kê dê ngỗng sang chuyện một chị bạn chung của cả hội, đã hai lần chồng rồi mà vẫn phải ly dị để được sống một mình. Tôi buột miệng: "Tội cho Đậu, chẳng tìm được thằng đàn ông nào tử tế". Ngoét chộp ngay cái ý đấy: "Anh nói đúng, chẳng có thằng đàn ông nào tử tế". Ô, thế thì tôi cũng chẳng tử tế à??? Miêu chữa: "Có đàn ông tử tế, nhưng ít lắm và mình khó gặp được họ".
Ngoét đã vài ba lần yêu. Nhưng rồi lần nào cũng thoát khỏi lưới tình. Cứ mỗi lần như thế lại thở phào như thoát nạn. Tôi lý sự: "Cao thủ không phải là thoát khỏi lưới tình. Phải làm sao để cho nó thấy là lừa được mình vào tròng, như thế mới là cao thủ". Ngoét ngớ ra: "Ừ nhỉ, anh nói đúng đấy. Hoá ra từ trước đến giờ trình của em thấp quá!". Lại keng một phát nữa cho cái chân lý đơn giản ấy. Đến đây thì phát hiện ra trình uống bia của hai nàng đều tăng so với trước kia.
Tóm lại, Ngoét sẽ chấm dứt cuộc sống tự do của nàng vào tháng Năm năm sau. Nàng sẽ phải chia tay với Hà Nội, để sang Đức đoàn tụ với chồng. Vào quán cà phê, nàng không gọi món ruột mơ muối nữa, mà gọi cà-phê: "Em phải quen với các thức uống cao cấp, kẻo sang Đức lại không có cái món quê mùa này nữa" - Ngoét đùa.
Miêu trề môi: "Thôi cố mà xơi mơ muối, ô mai. Kẻo sang Đức thì đến hột mơ cũng không có mà mút. Đến lúc ấy đừng gọi tôi ồi ồi gửi sang nhé!".
Sang Đức. Có chồng. Có gia đình. Có con. Nhưng sẽ mất tự do. Sẽ mất bạn bè. Sẽ mất những đồ ăn thức uống phố phường dân dã. Sẽ mất cả những ngày thu ngập nắng nhưng mát lành để ăn mặc phô phang. Sẽ mất cả ngày 20.10. Và sẽ mất cả cái không khí bia hơi nhộn nhạo của một buổi trưa mùa thu đầy gió.
(Ảnh chôm từ Internet, xem cho mát mắt!)
2 comments:
Nguoi ta thich duoc yeu, nhung cung rat so vi no ma mat tu do cua minh. Day la bi kich cua tat ca chung ta thoi. Khi duoc yeu den muc bi yeu thi nguoi ta chi mong tim den tu do. Nhung khi tu do den muc co don, nguoi ta lai tim den ai do de yeu. Hu hu! Dang nao thi cung kho!
@ Thuy Dam Minh: Em cũng nghĩ thế ạ. Thôi thì cuộc sống đến đâu thì "xâu" đến đấy vậy, anh nhờ?.
Khi được tự do thì tranh thủ tận hưởng. Khi không còn được tự do thì vui vẻ chấp nhận.
Được cái này thì chịu khó mất cái kia.
Cuộc sống mà!
Đăng nhận xét