NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC
Chị cố trấn tĩnh. Đầu chị như muốn nổ tung. Trái tim chị đau nhức, nước mắt chực trào ra. Nhưng chị cố giữ. Trời ơi, suốt 3 tháng qua, chị đếm từng ngày từng giờ để trở về ngôi nhà thân yêu. Hơn 20 năm sống chung, anh luôn khiến chị an tâm về sự chung thuỷ của mình. Thế mà cái điều mà chị ít lo nhất trong khi đi vắng đã xảy ra. Đúng là đàn ông chẳng biết đằng nào mà lần. Mà tại sao anh ta lại có thể tằng tịu với con bé xấu thế này kia chứ??? Nếu anh say mê cô nào xinh đẹp còn đỡ. Đằng này... Điều đó khiến chị thực sự đau đớn!
Chị lôi sềnh sệch con bé oshin trở lại phòng nó, cẩn thận đóng cửa phòng. Nhìn như khoan vào gương mặt to như cái đĩa của nó, chị dằn giọng: "Đã có chuyện gì xảy ra ở nhà hả?". Con bé đỏ bừng mặt. Cách đây ít phút, mặt nó còn xanh như tàu lá, mà nay đã đỏ tía lên. Nó vân vê gấu áo, mắt nhìn xuống đất, nói lí nhí: "Dạ, dạ, có chuyện gì đâu? Nhà vẫn... bình thường!". Chị rít lên: "Mày nói dối! Nhất định phải có chuyện gì. Nói ngay, nếu không tao sẽ ngang họng mày ra". Con bé hoảng sợ trước thái độ giận dữ chưa từng thấy ở bà chủ, nó bật khóc nức nở, ngồi sụp xuống giường và dúi mặt vào gối.
Chị lật con bé lại, dịu giọng: "Thôi, nín, nín ngay. Mày nói ngay cho cô biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì?". Thấy bà chủ có vẻ thay đổi thái độ, con bé oshin càng khóc tợn. Nó khóc vì sự tủi thân. Suốt ba tháng qua, nó tận tâm lo từng miếng cơm hớp nước cho chồng con bà chủ, cứ hy vọng rằng khi về bà chủ sẽ khen. Không ngờ, chỉ vì nó cảm, phải nằm trong phòng, không ra chào bà chủ , mà bà đã riết róng như vậy. Nó gào: "Đã nói là đếch có chuyện gì cả. Ở nhà một mình phải làm hết mọi việc, khổ bỏ xừ, về đếch khen mà lại còn mắng!".
Chị chột dạ, không thể để nó hét lên như vậy được. Nhỡ hàng xóm láng giềng biết chuyện thì mất mặt. Tuy đang vô cùng tức giận vì ghen tuông, chị vẫn đủ tỉnh táo để mường tượng ra toàn bộ hậu quả mà gia đình chị sẽ phải gánh chịu nếu vụ oshin có bầu này bung ra. Nhà chỉ có một người đàn ông. Gặng hỏi nó thêm cũng vô ích, nó mà làm um lên thì chị và các con chị sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà sống ở cái khu này. Chị nói: "Thôi được, mày cứ nghỉ đi. Tao sẽ nói chuyện với mày sau". Chị bước ra ngoài, bỏ mặc con bé tiếp tục tức tưởi trong phòng.
Tối đó, con bé oshin vẫn nấu cơm cho cả nhà như bình thường, nhưng không ăn. Chị cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh để nói chuyện với hai cô con gái và trả lời dè dặt những câu hỏi của anh. Sau đó, lấy cớ còn mệt, chị ngủ chung với đứa con gái út. Đêm hôm ấy chị mất ngủ. Chị trằn trọc lo tìm cách tháo gỡ vụ này và lột mặt nạ của người chồng bội bạc. Chị khóc ròng vì không ngờ chính mình lại bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Đến gần sáng chị mới thiếp đi.
Sáng sau, chị bảo con bé oshin chị đưa nó đi khám bệnh. Nhưng chị không đưa nó đến bệnh viện, mà đến phòng khám sản của một chị bác sĩ quen. Con bé tồ tề không hề biết nó được khám gì, nhưng kết quả đã khẳng định nghi ngờ của chị. Nó có bầu được hai tháng!
Chị lôi sềnh sệch con bé oshin trở lại phòng nó, cẩn thận đóng cửa phòng. Nhìn như khoan vào gương mặt to như cái đĩa của nó, chị dằn giọng: "Đã có chuyện gì xảy ra ở nhà hả?". Con bé đỏ bừng mặt. Cách đây ít phút, mặt nó còn xanh như tàu lá, mà nay đã đỏ tía lên. Nó vân vê gấu áo, mắt nhìn xuống đất, nói lí nhí: "Dạ, dạ, có chuyện gì đâu? Nhà vẫn... bình thường!". Chị rít lên: "Mày nói dối! Nhất định phải có chuyện gì. Nói ngay, nếu không tao sẽ ngang họng mày ra". Con bé hoảng sợ trước thái độ giận dữ chưa từng thấy ở bà chủ, nó bật khóc nức nở, ngồi sụp xuống giường và dúi mặt vào gối.
Chị lật con bé lại, dịu giọng: "Thôi, nín, nín ngay. Mày nói ngay cho cô biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì?". Thấy bà chủ có vẻ thay đổi thái độ, con bé oshin càng khóc tợn. Nó khóc vì sự tủi thân. Suốt ba tháng qua, nó tận tâm lo từng miếng cơm hớp nước cho chồng con bà chủ, cứ hy vọng rằng khi về bà chủ sẽ khen. Không ngờ, chỉ vì nó cảm, phải nằm trong phòng, không ra chào bà chủ , mà bà đã riết róng như vậy. Nó gào: "Đã nói là đếch có chuyện gì cả. Ở nhà một mình phải làm hết mọi việc, khổ bỏ xừ, về đếch khen mà lại còn mắng!".
Chị chột dạ, không thể để nó hét lên như vậy được. Nhỡ hàng xóm láng giềng biết chuyện thì mất mặt. Tuy đang vô cùng tức giận vì ghen tuông, chị vẫn đủ tỉnh táo để mường tượng ra toàn bộ hậu quả mà gia đình chị sẽ phải gánh chịu nếu vụ oshin có bầu này bung ra. Nhà chỉ có một người đàn ông. Gặng hỏi nó thêm cũng vô ích, nó mà làm um lên thì chị và các con chị sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà sống ở cái khu này. Chị nói: "Thôi được, mày cứ nghỉ đi. Tao sẽ nói chuyện với mày sau". Chị bước ra ngoài, bỏ mặc con bé tiếp tục tức tưởi trong phòng.
Tối đó, con bé oshin vẫn nấu cơm cho cả nhà như bình thường, nhưng không ăn. Chị cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh để nói chuyện với hai cô con gái và trả lời dè dặt những câu hỏi của anh. Sau đó, lấy cớ còn mệt, chị ngủ chung với đứa con gái út. Đêm hôm ấy chị mất ngủ. Chị trằn trọc lo tìm cách tháo gỡ vụ này và lột mặt nạ của người chồng bội bạc. Chị khóc ròng vì không ngờ chính mình lại bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Đến gần sáng chị mới thiếp đi.
Sáng sau, chị bảo con bé oshin chị đưa nó đi khám bệnh. Nhưng chị không đưa nó đến bệnh viện, mà đến phòng khám sản của một chị bác sĩ quen. Con bé tồ tề không hề biết nó được khám gì, nhưng kết quả đã khẳng định nghi ngờ của chị. Nó có bầu được hai tháng!
(còn tiếp)
0 comments:
Đăng nhận xét