30/10/06

CÂU CHUYỆN OSHIN (1)



CUỘC ĐỜI TUYỆT ĐẸP
Anh là hoạ sĩ chuyển sang nghề viết văn. Được mệnh danh là đẹp giai nhất nhà, vì anh là người đàn ông duy nhất bên cạnh 4 người đẹp. Đó là vợ anh, 2 cô con gái và cô oshin giúp việc.

Oshin vợ anh đưa từ quê ra từ khi nó mới 13 tuổi. Nghe nói nó cũng bà con dây mơ rễ má gì đó với vợ anh, nhưng mà xa "bắn đạn cối 7 ngày không tới". Nó gọi vợ anh là cô và gọi anh là chú.

Con bé oshin không thể liệt được vào phái đẹp, thậm chí có thể gọi là xấu. Hồi nó mới lên, cô con gái đầu của anh đang tuổi dậy thì phổng phao cứ nhìn con bé gầy gò ngơ ngác này mà không lý giải được tại sao lại có đứa con gái chỉ kém nó có 3 tuổi mà chẳng biết bất cứ một gì trong số những thứ mà bọn bạn bè tuổi teen của nó đều biết.

Cô cả bắt tay cải tạo oshin, cho nó mặc những thứ quần áo nó đã mặc chật nhưng còn lạnh lặn và mốt, giúi vào tay nó những cuốn Hoa học trò, hướng dẫn nó cách chat chit. Nhưng ngoài việc mặc thừa quần áo, nó hình như chẳng lĩnh giáo được gì hơn, vẫn tồ tề như thế, khiến cô cả chán chẳng buồn dạy bảo gì thêm nữa.

Được cái con bé chăm chỉ, ngoan ngoãn, không nề hà việc gì. Nó không nhanh nhẹn, nhưng việc gì cũng cố gắng hoàn thành tốt. Luôn muốn giúp đỡ mọi người và nghe lời. Đặc biệt nó không hề có tính tắt mắt. Hồi đầu vợ anh còn lưu ý cả nhà cẩn thận, nhưng về sau thấy để quên tiền ở chỗ hớ hênh cũng không mất, nên không cần nhắc nhở nữa.

Nó dần dà bước vào cuộc sống gia đình anh và trở thành một phần không thể thiếu. Và cũng chẳng còn ai để ý đến chuyện nó xấu đẹp, vô duyên và hay dùng chữ "đếch" để làm từ phủ định nữa. Sự hiện diện của nó trong gia đình anh là đương nhiên và không còn ai đặt ra câu hỏi nào về nó.

Đó là chuyện của ba năm trước. Còn bây giờ cô oshin nhà bạn tôi đã bước sang tuổi 17. Phổng phao da thịt thậm chí còn hơi quá cỡ. Nó đã biết để ý chuyện lạ trong khu, kháo chuyện gia đình các nhà hàng xóm trong bữa cơm chiều.

Vợ anh có lần nói: "Chuyện nhà người ta, mày đừng có dây dưa, kẻo phiền lắm", ý chừng cũng là câu nhắc nhẹ: "Đừng có đem chuyện nhà này ra ngoài đường kể". Con bé hiểu, nó ngượng nghịu: "Tại đi chợ người ta cứ kể, chứ cháu cũng có để ý đâu". Vợ anh hài lòng về câu trả lời của nó.

Thế rồi vợ anh được cơ quan cử đi nước ngoài dự một khoá huấn luyện 3 tháng. Mọi việc hậu cần ở nhà chị đều giao cho Oshin cả. Cô con gái cả đã học năm thứ hai đại học, bận học, bận viết blog, bận bạn bè nên chẳng nhúng tay vào việc gì.

Cô con gái út thì kém chị 10 tuổi, năm nay lên 9 nhõng nhẽo khủng khiếp và rất kết bố. Nó sẽ nghĩ đủ việc cho anh làm trong 3 tháng và chị cảm thấy yên tâm khi có "cảnh sát nhỏ" này canh chừng anh.

3 tháng sau chị về. Ở nhà mọi thứ khá gọn gàng ngăn nắp. Anh chồng có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng vẫn phong độ. Duy chỉ có một cái mùi mà chị nhận ra ngay vì đó là cái mùi chị rất ghét: mùi dầu cù là. Chị nhìn quanh, chồng chị và hai đứa con gái hình như đều không ai bệnh tật gì. À, còn con oshin. "Nó đâu nhỉ" - chị hỏi. Anh chồng đáp: "Nó bị cảm mấy hôm nay, nôn oẹ tùm lum. Đang nằm trong phòng".

Chị vào phòng oshin. Nó nằm trên giường, đắp cái chăn mỏng ngang ngực. Ôi chao, mấy tháng trước nó hồng hào khoẻ mạnh, mà nay trông xanh xao quá. Chị sờ tay vào trán nó, không thấy sốt. Chị hỏi: "Cháu bị cảm lâu chưa?". Nó đáp: "Dạ gần tuần nay rồi ạ!". "Sao không làm nồi nước xông như cô đã bảo?". Nó nhăn nhó: "Cháu làm rồi, làm ngay sau cái hôm đầu tiên. Nhưng mà đếch khỏi, cô ạ".

Chị bật điện, nhìn nó và giật mình. Chị hất tấm chăn, dựng nó dậy và lôi ra phòng ngoài, chỗ có ánh nắng từ giếng trời lọt vào. Chị nhìn nó chằm chằm, cái nhìn soi mói khiến con bé bối rối. Và chị chợt hiểu ra. Linh cảm đàn bà và kinh nghiệm 2 lần có con khiến chị choáng váng: Đích thị con bé oshin có bầu!

(Còn tiếp)

0 comments:

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết