Những tiếng bip bip rất khó chịu. Nhiều khi chỉ do một người đi xe máy sát vào xe, nó cũng kêu. Cảm biến không phân biệt được cái gì nguy hiểm, cái gì không. Cứ cái gì lọt vào tầm ngắm của nó, là nó lên tiếng. Máy móc và cố chấp.
Nhưng anh quen những tiếng bip bip ấy.
Còn những người ngồi vào xe anh lần đầu tiên thì lúc đầu đều ngơ ngác: "Ơ, cái gì kêu thế?". Khi biết đấy là cái cảm biến và chốc chốc lại nghe tiếng nó kêu, thì họ bắt đầu tỏ thái độ. Họ thể hiện bằng nhiều cách. Khi thì sốt ruột: "Thế nó cứ kêu suốt thế à?". Khi thì bực bội: "Có tắt đi được không?". Khi thì cam chịu: "Ồi, cứ phải nghe nó kêu thế này cũng mệt nhỉ"!
Nhưng anh quen những tiếng bip bip ấy, nên không cảm thấy khó chịu.
Thế rồi một lần, anh cho một người thân mượn xe. Người đó tắt ngay cái cảm biến mà không báo cho anh.
Khi lấy lại xe, anh không để ý là cái cảm biến có làm việc hay không.
Chỉ thấy trong xe đột nhiên yên tĩnh. Anh có thể nghe nhạc từ đầu đến cuối mà không thỉnh thoảng lại bị chêm vào những tiếng bip bip đều đều lỗi nhịp.
Rồi như một sự bắt buộc, anh thấy mình lái xe nắn nót hơn, ước lượng các khoảng cách chính xác hơn để lách xe đi trong dòng xe cộ chật như nêm trên đường phố.
Anh thấy thoải mái hơn khi những cô gái đi xe vô ý ép sát vào đầu xe của anh mà chiếc xe không có phản ứng gì.
Anh hầu như quên bẵng những cái cảm biến. Cho mãi đến khi có một người ngồi vào xe của anh không phải lần đầu tiên và đột ngột hỏi: "Những cái cảm biến trên xe anh hỏng rồi à?". "Không!?!" - anh trả lời nhưng không khẳng định. "Tại em thấy nó không kêu nữa"...
Ừ nhỉ, cái cảm biến không kêu nữa. Phải mất mấy phút anh mới nhớ ai tại sao nó lại được tắt đi.
Và anh cũng nhớ ra là trong khoảng thời gian cảm biến không hoạt động, anh hầu như không bị vụ va quệt nào.
Hơn 2 năm trước, anh đã từng mong giá mà người ta được gắn cảm biến, để được cảnh báo biết tiến biết lùi. Nhưng giờ thì anh biết rằng cái cảm biến mà khối óc và trái tim của mỗi con người tạo ra mạnh hơn và nhạy hơn cái cảm biến điện rất nhiều. Không gì có thể thay thế được nó.
Bài cũ đọc lại:
CẢM BIẾN LÙI
