10/3/10

CẢM BIẾN




Xe có 4 cái cảm biến ở 4 góc và một cái ở đuôi xe. Cứ cách vật gì trong vòng từ 1m đổ xuống là nó bắt đầu phát tiếng bip bip để lái xe biết mà tránh hoặc dừng lại.

Những tiếng bip bip rất khó chịu. Nhiều khi chỉ do một người đi xe máy sát vào xe, nó cũng kêu. Cảm biến không phân biệt được cái gì nguy hiểm, cái gì không. Cứ cái gì lọt vào tầm ngắm của nó, là nó lên tiếng. Máy móc và cố chấp.

Nhưng anh quen những tiếng bip bip ấy.

Còn những người ngồi vào xe anh lần đầu tiên thì lúc đầu đều ngơ ngác: "Ơ, cái gì kêu thế?". Khi biết đấy là cái cảm biến và chốc chốc lại nghe tiếng nó kêu, thì họ bắt đầu tỏ thái độ. Họ thể hiện bằng nhiều cách. Khi thì sốt ruột: "Thế nó cứ kêu suốt thế à?". Khi thì bực bội: "Có tắt đi được không?". Khi thì cam chịu: "Ồi, cứ phải nghe nó kêu thế này cũng mệt nhỉ"!

Nhưng anh quen những tiếng bip bip ấy, nên không cảm thấy khó chịu.

Thế rồi một lần, anh cho một người thân mượn xe. Người đó tắt ngay cái cảm biến mà không báo cho anh.

Khi lấy lại xe, anh không để ý là cái cảm biến có làm việc hay không.

Chỉ thấy trong xe đột nhiên yên tĩnh. Anh có thể nghe nhạc từ đầu đến cuối mà không thỉnh thoảng lại bị chêm vào những tiếng bip bip đều đều lỗi nhịp.

Rồi như một sự bắt buộc, anh thấy mình lái xe nắn nót hơn, ước lượng các khoảng cách chính xác hơn để lách xe đi trong dòng xe cộ chật như nêm trên đường phố.

Anh thấy thoải mái hơn khi những cô gái đi xe vô ý ép sát vào đầu xe của anh mà chiếc xe không có phản ứng gì.

Anh hầu như quên bẵng những cái cảm biến. Cho mãi đến khi có một người ngồi vào xe của anh không phải lần đầu tiên và đột ngột hỏi: "Những cái cảm biến trên xe anh hỏng rồi à?". "Không!?!" - anh trả lời nhưng không khẳng định. "Tại em thấy nó không kêu nữa"...

Ừ nhỉ, cái cảm biến không kêu nữa. Phải mất mấy phút anh mới nhớ ai tại sao nó lại được tắt đi.

Và anh cũng nhớ ra là trong khoảng thời gian cảm biến không hoạt động, anh hầu như không bị vụ va quệt nào.

Hơn 2 năm trước, anh đã từng mong giá mà người ta được gắn cảm biến, để được cảnh báo biết tiến biết lùi. Nhưng giờ thì anh biết rằng cái cảm biến mà khối óc và trái tim của mỗi con người tạo ra mạnh hơn và nhạy hơn cái cảm biến điện rất nhiều. Không gì có thể thay thế được nó.

Bài cũ đọc lại:
CẢM BIẾN LÙI




16 comments:

Unknown on lúc 00:53 11 tháng 3, 2010 nói...

VMC viết hay thật đấy, bài nào của anh cũng thật sâu sắc và ý nghĩa.:)

MC3 on lúc 00:56 11 tháng 3, 2010 nói...

Chuyện, con người làm ra máy móc mà.Con người chắc chắn phải thông minh hơn. Vụ đại kiện tướng cờ thua người máy, vì người máy cũng do con người quá thông minh sáng tạo ra.

Lana on lúc 08:01 11 tháng 3, 2010 nói...

Đúng rồi ạ. Cái cảm biến vô tri vô giác làm sao mà cảm nhận được cái gì "khi những cô gái đi xe vô ý ép sát vào đầu xe của anh" chứ (hihi). Thế nên mới lúng túng "cảm biến trên xe 'anh' hỏng rồi à?" lại trả lời: "Tại em thấy nó không kêu nữa". Đọc rồi cứ luẩn quẩn với dấu hỏi về đại từ nhân xưng :))

Vân Lam nói...

Thế lúc bọn em được vinh hạnh ngồi trên xe anh, chắc anh chưa gắn cảm biến cho xe? :D Thảo nào nó êm như nhung í. :D

Unknown on lúc 09:27 11 tháng 3, 2010 nói...

Em là em cực ghét cái cảm biến này, đúng là lái xe cần cảm giác của người lái mới thấy thú vị. Nhưng mà chuyện cái cảm biến mà anh cũng viết một bài hay thế thì em phục lăn ạ

Thuy Dam Minh on lúc 10:20 11 tháng 3, 2010 nói...

Cái này, trong y học, hình như người ta gọi là "cảm giác tự thích nghi". Anh có nó, nó kêu suốt, anh không khó chịu vì qua một thời gian, anh tự thích nghi với điều kiện như thế ở trong xe. Khi mất nó, anh cũng tự thích nghi với hoạt cảnh như vậy.

Cảm giác như thế này, ngay cả chuyện tình cảm cũng thế thôi, đúng không em? Khi ta bị bỏ rơi, bị thất tình, bị phụ bạc, ta đau khổ khôn nguôi, thậm chí, ta muốn chít đi cho rùi. Nhưng nếu ta qua được, ta lại tự thích nghi với điều kiện của sự cô đơn. Và trong nhiều trường hợp, ta còn được tận hưởng cảm giác hạnh phúc vì được cô đơn nữa cơ.

Nhưng thôi, không triển khai theo mạch ấy nữa. Nói chuyện xe hơi thôi. Với điều kiện ở Việt Nam hiện nay, cảm biến gắn ở đằng trước thì nên bỏ em ạ.

ANH on lúc 10:21 11 tháng 3, 2010 nói...

"Anh thấy thoải mái hơn khi những cô gái đi xe vô ý ép sát vào đầu xe của anh mà chiếc xe không có phản ứng gì"

Thế ngày xưa anh bực mình với cái cảm biến cứ rối rít la hét mỗi khi có gái đẹp ép sát vào xe anh hả? :))

LU on lúc 10:26 11 tháng 3, 2010 nói...

Xe mà gắn cảm biến vào nó cứ kêu linh tinh, đụng vào cái gì nó cũng kêu thì mệt tai lắm. Máy móc coi thế mà đôi khi nó cũng ngu lắm nên hơi người vừa đi qua thì nó rú inh ỏi cứ như cháy nhà ấy. Em là kị nhất mấy cái vụ gắn báo động vào xe. Nhưng mà em nhớ ko lầm thì Vân Lam nói đúng rồi, xe anh làm gì có tiếng kêu "bíp bíp" nào đâu chứ? chỉ có tiếng nhạc tưng bừng thôi à ;))

Bài này cứ như anh Cường đang tự quảng cáo --> xe và người hoàn toàn free, ko có sự quản lý và giám sát nào cả...hi hi ;))

Vhlinh on lúc 10:28 11 tháng 3, 2010 nói...

Trời ơi, hóa ra là Cảm biến chớ không phải là CẢM BIỂN.

Nhìn qua cái tên hiện trên Cửa sổ lại cứ tưởng VMC đang lang thang ở biển nào đó nên không rẽ sang để người mơ mộng khỏi bị đánh thức. He he.

Mới lái xe mà không có cái cảm biến lùi thì cũng bơi sông Tô Lịch có ngày đó chứ chẳng chơi.
Nhưng với đời người, VMC viết quá hay về "bộ cảm biến" này. Nhạy cảm thì không cần phải được nhắc nhở mà có nhắc nhở thì nó cũng vô ích với người vô tâm.
Tuy thế, cảm biến này cần thiết đấy chứ, với những ai được coi là nhạy cảm quá, đến mức tượng tượng ra nguy hiểm hoặc qúa sẵn sàng để tự mình đương đầu với những nỗi buồn không hề tồn tại hoặc tồn tại ở mức độ rất nhẹ.

Bài viết hay...và lạ.

Titi on lúc 11:39 11 tháng 3, 2010 nói...

Oài, theo em, có cái gì hơn được con người đâu, nhất là vụ về cảm giác. Hí hí... tuy nhiên, chúng ta hay đánh mất cảm giác của mình lắm, hoặc không tin vào cảm giác của mình, cho nên vẫn cần nhờ máy móc là vậy :-)
Giá bi giờ có cái máy nào đo được việc em đang làm là nên hay không nên nhỉ. Em sẽ đặt mua ngay :-D

VMC on lúc 17:02 11 tháng 3, 2010 nói...

@Lana:
Luẩn quẩn thì hỏi đi thôi.
@Vân Lam:
Cảm biến lắp sẵn ở xe ngay từ ngày xuất xưởng. Chỉ có điều Vân Lam khi đó ngồi vào xe anh với người yêu, tình yêu làm mọi giác quan của em mất khả năng nhận biết.

VMC on lúc 17:05 11 tháng 3, 2010 nói...

@Thụy:
Điều anh nói hình như liên quan đến tâm lý học hoặc sinh học, chứ không phải y học.
@LU:
Chắc là "tiếng hát át tiếng bom", tiếng nhạc át tiếng bíp.
@Anh: Nói đi thì đúng, nhưng nói lại chưa chắc đã đúng...

VMC on lúc 17:06 11 tháng 3, 2010 nói...

@Vhlinh:
Comment cũng rất lạ.
@Titi:
Nhờ người hay hơn. Chẳng những được nhắc cho khỏi quên, mà còn được nhiều thứ khác...

VMC on lúc 17:08 11 tháng 3, 2010 nói...

@ĐHPhú:
Nhiều lúc chán lái xe, chỉ muốn vứt ngay cái xe đi.
@MC3:
Minh chỉ được cái nói đúng.
@Thuy:
Cám ơn bạn.

LU on lúc 20:19 11 tháng 3, 2010 nói...

@ anh Cường : vứt xe làm gì? phí. Xem ai thích thì bán rẻ lại rồi tậu ngay em Mẹc xơ đì đi cho nó oách. Bên này bà con cũng hay đi loại Mẹc ráp tại Nhật đó anh class C...nhìn cũng oách ko thua gì class S chấm chấm ...anh đỗi sang xài hàng quí tộc thì em sẽ tặng cho cái bíp. "Bíp" của em không phải để báo động tránh nguy hiểm, mà là "bíp" để mọi người biết rằng anh đang lái xe xịn ;))

Lana on lúc 20:02 12 tháng 3, 2010 nói...

Nhìn đi nhìn lại cái hình 'cảm biến' ở bài này, lại nghĩ hay là bài cảm biến này chả nói đến cảm biến xe nhỉ??

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết