Một blogger gửi email than phiền: "Em làm việc trong một doanh nghiệp tư nhân thuộc loại có sừng có mỏ. Nói thật với anh em làm việc rất OK: năng động, sáng tạo. Sếp giao việc gì thì yên tâm luôn: việc sẽ chạy mà không cần đôn đốc, hối thúc gì. Em làm lợi cho công ty khá nhiều, sếp đối xử với em không đến nỗi tệ, nhưng vẫn có khoảng cách thế nào ấy. Và 3 năm nay em chẳng được tăng lương, thăng chức gì cả. Chán như con zán. Đang tính không biết có nên bỏ đi không. Chỗ làm này thực ra cũng tốt, học hỏi được nhiều thứ, nên cũng tiếc.
Tôi không biết nhiều về blogger này, nên viết email hỏi lại:
- Nhãn áo sơ mi em thường mặc là gì?
- Em có hay cặp kè với những cô gái trông như người mẫu không?
- Em có hay ốm không?
Cậu trả lời:
- Em có một collection sơmi như Arrow, Pierre Cardin, Versace.
- Bạn gái em không phải là cô trông như người mẫu mà là người mẫu luôn. Nhưng chẳng giữ được cô nào lâu, cứ 2-3 tháng là các cô lại ra đi như những dòng sông nhỏ anh ạ.
- Em chả ốm bao giờ. Em khoẻ như voi. Cả năm chẳng tốn đồng tiền thuốc nào.
Ồ, thế thì không được sếp quý là đúng rồi. Người Nga có ba nguyên tắc áp dụng trong trường hợp tương tự cho kết quả khá khả quan.
Thứ nhất, không nên "sành điệu củ kiệu" quá. Người Việt có câu: "Con người hơn nhau manh quần tấm áo". Em diện Arrow, Pierre Cardin, Versace... thì cũng tốt thôi, đi đàm phán hợp đồng các đối tác cũng nể. Nhưng nên xem sếp mặc gì. Nếu sếp không có cái collection đấy, thì nên hạ tông xuống. Hãy dùng Viettien, May10 thôi. Hàng tốt, đẹp chán. Rõ ràng cậu chưa phải là boss nhé.
Thứ hai, đàn ông nhiều khi ghen tị với nhau vì đàn bà. Cậu toàn đi với những em sắc nước hương trời, khiến sếp phải nuốt nước bọt thì chịu sao thấu??? Cậu thử một lần xuất hiện trước sếp với một em gầy gò, xanh xao, xấu xí xem nào! Sếp sẽ động lòng ngay, không hiểu thằng này còn thiếu gì mà nó phải cưa cẩm một em xấu thế. Tôi đảm bảo sau một thời gian sếp sẽ cất nhắc cậu.
Thứ ba, người khoẻ thì đừng mong ai thương. Cậu không nghỉ một ngày ốm à, tốt thôi, công ty không thiệt hại gì mọi việc chạy đều như lẽ đương nhiên của nó. Và sếp có khi cũng thấy cậu chẳng phải cố gắng, nỗ lực gì đặc biệt. Hãy "mắc" các bệnh như hở van tim, đau dạ dầy kinh niên, hen xuyễn... Thỉnh thoảng lại nghỉ vài ngày. Có những lúc đến công ty trong tình trạng dở sống dở chết, phải uống hàng vốc thuốc (B1, C...) . Tất nhiên, cậu biết sắp xếp công việc để cậu "ốm" mà nó vẫn chạy. Thế là cậu sẽ được đánh giá ngay là có nhiều nỗ lực hoàn thành tốt công việc được giao.
Hè hè, cũng vui nhỉ? Đừng bảo tôi xui dại nhé. Xin nhắc lại đây là những nguyên tắc vàng mà tôi lôi ra từ một cuốn cẩm nang sống của người Nga thời hậu perestroika.
Tôi không biết nhiều về blogger này, nên viết email hỏi lại:
- Nhãn áo sơ mi em thường mặc là gì?
- Em có hay cặp kè với những cô gái trông như người mẫu không?
- Em có hay ốm không?
Cậu trả lời:
- Em có một collection sơmi như Arrow, Pierre Cardin, Versace.
- Bạn gái em không phải là cô trông như người mẫu mà là người mẫu luôn. Nhưng chẳng giữ được cô nào lâu, cứ 2-3 tháng là các cô lại ra đi như những dòng sông nhỏ anh ạ.
- Em chả ốm bao giờ. Em khoẻ như voi. Cả năm chẳng tốn đồng tiền thuốc nào.
Ồ, thế thì không được sếp quý là đúng rồi. Người Nga có ba nguyên tắc áp dụng trong trường hợp tương tự cho kết quả khá khả quan.
Thứ nhất, không nên "sành điệu củ kiệu" quá. Người Việt có câu: "Con người hơn nhau manh quần tấm áo". Em diện Arrow, Pierre Cardin, Versace... thì cũng tốt thôi, đi đàm phán hợp đồng các đối tác cũng nể. Nhưng nên xem sếp mặc gì. Nếu sếp không có cái collection đấy, thì nên hạ tông xuống. Hãy dùng Viettien, May10 thôi. Hàng tốt, đẹp chán. Rõ ràng cậu chưa phải là boss nhé.
Thứ hai, đàn ông nhiều khi ghen tị với nhau vì đàn bà. Cậu toàn đi với những em sắc nước hương trời, khiến sếp phải nuốt nước bọt thì chịu sao thấu??? Cậu thử một lần xuất hiện trước sếp với một em gầy gò, xanh xao, xấu xí xem nào! Sếp sẽ động lòng ngay, không hiểu thằng này còn thiếu gì mà nó phải cưa cẩm một em xấu thế. Tôi đảm bảo sau một thời gian sếp sẽ cất nhắc cậu.
Thứ ba, người khoẻ thì đừng mong ai thương. Cậu không nghỉ một ngày ốm à, tốt thôi, công ty không thiệt hại gì mọi việc chạy đều như lẽ đương nhiên của nó. Và sếp có khi cũng thấy cậu chẳng phải cố gắng, nỗ lực gì đặc biệt. Hãy "mắc" các bệnh như hở van tim, đau dạ dầy kinh niên, hen xuyễn... Thỉnh thoảng lại nghỉ vài ngày. Có những lúc đến công ty trong tình trạng dở sống dở chết, phải uống hàng vốc thuốc (B1, C...) . Tất nhiên, cậu biết sắp xếp công việc để cậu "ốm" mà nó vẫn chạy. Thế là cậu sẽ được đánh giá ngay là có nhiều nỗ lực hoàn thành tốt công việc được giao.
Hè hè, cũng vui nhỉ? Đừng bảo tôi xui dại nhé. Xin nhắc lại đây là những nguyên tắc vàng mà tôi lôi ra từ một cuốn cẩm nang sống của người Nga thời hậu perestroika.
0 comments:
Đăng nhận xét