4/7/07

BAY GIÁ RẺ



Thấy dân tình kháo nhau đi máy bay giá rẻ thích lắm, nên hồi nghỉ lễ 30.4 - 1.5 vừa rồi cũng thử lấy thẻ tín dụng mua một cái vé của Air Asia xem như thế nào.

Chuyến đi Hà Nội - Kuala Lumpur không có gì đặc biệt, ngoại trừ việc không thể mua được đồ ăn vì không có tiền Ringgit. Cái bảng ghi giá đồ ăn viết rất rõ là bán bằng local currency nơi máy bay xuất phát hoặc bay đến, nhưng túm lại là Air Asia không dùng tiền VNĐ.

Đến Kuala Lumpur là hơn 12 giờ đêm, phải lấy taxi về downtown. Nhìn giá taxi mà giật mình, đắt hơn 20% so với bình thường. Hỏi lại em bán vé, thì em ấy vui vẻ bảo: "Bây giờ là quá nửa đêm rồi thưa ông. Giá xe khuya là như vậy".

Không được ăn, phải đi bộ từ máy bay vào phòng chờ, đi taxi đắt hơn... đó là những bất tiện hiển nhiên của đi hàng không giá rẻ.


Lúc từ Kuala Lumpur bay về Hà Nội thấy có mấy điều "vui vẻ" nữa.

Chuyện thứ nhất, phát hiện ra một bác đại gia cho gia đình đi KL chơi bằng máy bay giá rẻ. Hơi ngạc nhiên: Sao một bác giàu nứt đố đổ vách như thế mà lại đi lowcost nhỉ? Tuy nhiên, sờ lên gáy thì tự trả lời: Chắc bác ấy cũng như mình thử đi giá rẻ xem thế nào.

Khi xếp hàng lên máy bay, em nhân viên mặt đất của Air Asia yêu cầu hành khách xếp thành hai hàng, những người già (từ 60 tuổi trở lên) được xếp trước để ra máy bay trước. Thấy bác ấy nhảy ngay vào vị trí đầu tiên. Ô hay, bác này sinh năm 1962, năm nay mới 47. Của đáng tội, trông bác cũng hơi già, nhưng việc gì bác phải làm thế nhỉ???

Khi mình lên đến máy bay thì thấy bác í đã nghễu nghện ngồi ở hàng ghế đầu tiên rồi. VIP mà! Kể cả đi lowcost, giá vé đồng hạng thì tôi vẫn là VIP nhá. Thấy mà thương cho cái uy tín của bác.

Chuyện thứ hai, giá vé rẻ nên được các em công nhân xuất khẩu lao động sử dụng nhiều. Phải đến 2/3 hành khách trên chuyến bay là các em công nhân. Nói chung các em cũng tươi tốt, ăn mặc đẹp đẽ. Nếu như không nói to, gọi nhau í ới thì chắc chẳng ai biết các em là công nhân xuất khẩu.

Đương nhiên, chẳng em nào biết tiếng Anh cho ra hồn, nên khi tiếp viên yêu cầu hành khách tắt điện thoại di động thì các em vẫn sử dụng như không. Máy bay sắp cất cánh, tiếp viên phải chạy đến giằng điện thoại khỏi tay một số em và tắt máy thì các em mới chịu.

Nhưng chưa hết, khi máy bay đã bay trên không trung rồi thì vẫn nghe thấy những tiếng tít tít của điện thoại di động và các em bí mật nói chuyện với người dưới đất. Một em gái ngồi hàng ghế sau nói với bạn: "Lày, vẫn gọi được đấy. Tuấn vừa gọi cho tao, bảo nhớ tao lắm, bao giờ mới về mà gặp nhau hả mày!".

Đành phải quay lại bảo: "Các em muốn máy bay rơi hay sao mà vẫn dùng điện thoại di động hả?". Hai em im bặt, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Khi máy bay bắt đầu hạ độ cao để hạ cánh xuống Nội Bài, lại nghe thấy tiếng tít tít. Em gái phía sau thì thào: "Về đến Việt Lam mà vẫn nhận được tin nhắn đấy".

Lại một lần nữa phải quay lại và gắt: "Nào có tắt không hay là thích rơi xuống kia thành đống thịt lẫn xương đây?"

Hay thật đấy, sao các em này không có một chút ý thức, không có một chút sợ hãi là thế nào nhỉ? Chịu thật.

Kinh nghiệm đi hàng không giá rẻ là như thế. Ai có gì hay xin kể vào comment.

Free counter

2 comments:

Thuy Dam Minh on lúc 20:33 17 tháng 1, 2010 nói...

Hà hà! Bố con anh cũng đã nếm một phát cay đắng hàng không giá rẻ. Lang thang như chó ốm gần 6 giờ đồng hồ mới đi được. Hic

Nga nói...

Về việc ảnh hưởng cùa sóng di động điện thoại lên hệ thống điều khiển của máy bay thì có thật như Mr. VMC cảnh báo không nhỉ.
Khi máy bay đã dừng hẳn mà cũng không được dùng (phải ra hẳn, khỏi máy bay) nên chăng.
Hay là ở xứ mình cứ cấm được gì thì cấm cái đã, đỡ lằng nhằng, hè hè.

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết