11/6/10

BÊN LỀ WORLD CUP FRANCE 1998 (1)



Mùa hè năm 1998, tôi được tòa soạn cử đến Pháp để đưa tin về World Cup France 98. Không phải vì tôi là phóng viên thể thao, mà đơn giản là tôi biết chút ít tiếng Pháp. Tôi hơi băn khoăn, vì chưa bình luận bóng đá bao giờ, nhưng tòa soạn nói họ cần những bài viết về các chuyện diễn ra xung quanh World Cup, còn bình luận thì ngồi tại Việt Nam xem truyền hình cũng có thể làm được.

Thế là tôi ung dung lên đường.

Nhưng càng gần đến ngày lên đường thì thì tình càng có vẻ bi đát. Hàng không Pháp Air France đình công, khiến cho các chuyến bay từ Hà Nội đến Paris của hãng này bị hủy bỏ. Mà vé máy bay của tôi thì lại lỡ đặt chuyến của Air France. 10 ngày trước chuyến bay tôi trở thành khách hàng nhẵn mặt tại phòng vé của Air France ở đầu phố Bà Triệu (Hà Nội). Cuối cùng, họ linh động gửi tôi sang chuyến bay của Vietnam Airlines.

Máy bay kín đặc, không còn một chỗ trống. Có đến 1/3 trong số hành khách là các ông bà người Pháp, người Bỉ, người Thụy Sĩ sang Việt Nam xin con nuôi. Mấy chục đứa trẻ từ sơ sinh đến chưa đầy năm khóc váng cả máy bay. Lúc đầu ai cũng tỏ vẻ cảm thông, nhưng hành trình kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ mà thỉnh thoảng lại phải nghe tiếng khóc trẻ con thì quả là mệt mỏi.

Nhưng đi Vietnam Airlines hóa ra không phải là phương án tồi.

Lần đầu đến Paris lạ nước lạ cái, khi về đến khách sạn chuẩn bị check in thì mới tá hỏa vì không thấy cái ví đựng 3000 đô đâu cả. Định thần một lúc mới nhớ ra đã bỏ quên nó trong cái túi đựng báo ở lưng ghế phía trước trên máy bay.

Vội vã quay lại sân bay Charles de Gaulle, vào văn phòng của Vietnam Airlines hỏi thăm, thì may quá, họ báo là có cái ví như vậy. Các nhân viên lao công đã phát hiện ra khi dọn dẹp máy bay. Tôi phải tường trình chi tiết trong ví có gì vào một tờ giấy, sau khi đối chiếu, thấy khớp, các nhân viên Vietnam Airlines mới trả ví lại (còn nguyên vẹn tiền bên trong), kèm theo lời nhắc nhở: "Paris trộm cắp như rươi, nhà báo cẩn thận hộ chiếu, tiền bạc, giấy tờ. Để quên trên máy bay còn tìm được, chứ lớ quớ ở Paris là khỏi về VN luôn đấy".

Hú vía. May mà đi Vietnam Airlines.

Mùa hè ở Paris thật đẹp. Nhưng do quá tất bật với công việc, phải chạy từ đầu này đến đầu kia của thành phố (nơi ở, trung tâm báo chí, sân Parc de Princes và sân Stad de France) nằm ở 4 góc của bản đồ Paris, nên hầu như không tận hưởng được gì trong suốt 1 tháng rưỡi ở Pháp. Điều lạ lùng nhất là người Pháp chẳng mấy hào hứng với World Cup. Họ rời khỏi Paris, đi nghỉ ở đâu đó, nhường thành phố cho đám cổ động viên đủ mọi màu da và sắc tộc, ồn ào và bẩn thỉu.

Tôi còn nhớ đã hỏi một người Pháp cảm tưởng về World Cup, thì anh ta nhăn mặt: "Bóng đá là dành cho thế giới thứ ba. Chỉ có dân các nước đang phát triển mới điên cuồng vì bóng đá".

Nhiều người Pháp cũng chẳng biết đội nhà gồm những ai, mặt mũi thế nào. Do chỉ kiếm được vé xem ba trận trên sân, nên đa phần các trận đấu tôi phải xem ở màn hình lớn dựng trên Quảng trường Tòa thị chính (L'hotel de Ville). Còn nhớ hôm đội Pháp đá với Nam Phi, tôi ngồi gần hai người đàn ông Pháp vừa uống bia vừa xem. Một ông hỏi bạn: "Trong hai đội kia đội nào là đội Pháp?". Người bạn đáp: "Đội nào nhiều cầu thủ da đen hơn thì là đội Nam Phi".

Chết cười, trên sân lúc đó, đội Pháp có số cầu thủ da mầu ngang ngửa với đội Nam Phi!

(có nên viết tiếp không nhỉ?)

BONUS: Hồi đó ở Paris suốt ngày được nghe bài này




28 comments:

Thuy Dam Minh on lúc 16:53 11 tháng 6, 2010 nói...

1. Nên, rất nên viết tiếp chứ. Nhiều chuyện ở nhà không biết đâu em ạ!

2. Về Vietnam Airlines, nhiều bác nhà mình chê ghê lắm. Bản thân anh cũng thấy họ còn nhiều tồn tại phải khắc phục. Tuy nhiên, có đi ra ngoài mới biết, nhiều cái của VNA khá lắm. Ví dụ: Anh đi Thai Away, tiếp viên của họ, có những ông (tiếp viên nam) tóc bạc (muối tiêu) ăn mặc cũng xuềnh xoàng, đưa cho mình cái gì thì mặt mũi đâu có tươi cười gì đâu. Tiếp viên nhà mình, các em trẻ trung (dù không phải em nào cũng đẹp) và tươi cười, niềm nở.

3. Vì mình là người xứ nghèo nhưng ham mê bóng đá nên đi đến các nước khác, hầu như thấy họ đâu có "máu" như mình đâu. Nói gì Pháp, sang ngay Thai đây này. Seagame thì mình ầm ĩ cả. Đến lượt họ, sang thấy bình thường. Không khí chẳng bằng 10% của mình luôn.

4. Nhưng mà hai ông người Pháp xem bóng đá hỏi nhau đội Pháp là đội nào mà em kể ở cuối bài ấy thì quả là lạ. Gì mà không biết đội tuyển quốc gia của mình là đội nào thì đúng là có một.

5. Bài học đáng giá: Không được moi ví ra khỏi túi, trong mọi trường hợp nhé!

Unknown on lúc 19:16 11 tháng 6, 2010 nói...

Há há, em hình dung ra cảnh anh Cường ôm 3K $ trong người ngứa ngáy khó chịu quá phải đem ra đếm cho đỡ buồn tay suốt hơn nửa ngày bay nên mới ra cơ sự ấy :)). Anh may thật là may chứ mất khoản công tác phí ấy thì còn tâm trí đâu mà bóng với chả bánh :D

Hnay khai mạc WC mà bên này em cũng chả thấy bọn Nhật thiết tha gì. Chả bù hồi thế vận hội mùa đông năm rồi, TV ra rả suốt, nhức cả đầu. Đi chơi với đứa bạn, nó còn lật đật lôi máy tính ra search mạng để xem "nước tao được thêm mấy cái huy chương vàng rồi" :D

VMC on lúc 19:33 11 tháng 6, 2010 nói...

@A Thụy:
Phải đi hàng không nội địa của Mỹ mới thấy tiếp viên "kinh dị" như thế nào. Miễn bình lựng luôn.

@Dứa:
Anh mà đem tiền ra đếm thì làm gì còn? Các bạn ngồi cạnh biết được thì cuỗm luôn, chứ làm gì còn nguyên ở đấy?

Titi on lúc 21:37 11 tháng 6, 2010 nói...

Viết tiếp đi anh, chiện bên lề bao giờ cũng có vị hấp dẫn riêng :-D

LU on lúc 22:00 11 tháng 6, 2010 nói...

Uhm, anh Cường kể tiếp đi, anh Cường mà tường thuật thì không khéo em lại đỗi ý cho France là nơi nên đến trước cả Ai Cập đấy.
Bi giờ thì trong suy nghĩ của em, hình ảnh France nó chưa đủ hấp dẫn để travel tới bằng những xứ khác, nó ko đủ kích thích em tới vội.

Vừa rồi đi Hawaii, trong đoàn có mấy cặp bác vợ chồng dẫn nhau đi du lịch, em có hỏi về xứ họ thì họ lại chỉ toàn nói về những xứ láng giềng, và tỏ vẻ khoái chí khi nhắc đến nước Ý.

Thèng ku kỹ sư bên France site của công ti có lần sang Cali học một project cũng tám về xứ nó. Nó tám xong thì em túm lại là, nếu công ti hỏi có đi sang Pháp làm ko thì em sẽ say "no". Nó bảo rằng làm việc ko có được trả giờ overtime cho nhân viên đâu, cũng ko có luôn tiền bonus. Đã thế, trong cùng một công ti, nhưng lương của France site lại thấp hơn bên Cali nhiều, hắn bực bội :)))

Đúng là tiếp viên hàng không nội địa của Mỹ cái mặt hay lạnh tanh lắm, nhưng vẫn đở sợ hơn các em hàng không Asiana Airline. Các em ấy thì cái gì cũng cười, mà cười xong thì ngẩn tò te ra ko biết khách muốn gì? ko được lanh cho lắm.

Đồng í với anh Thụy là tiếp viên HKVN tuy ko xinh lắm nhưng rất niềm nở. Có lần em đi từ Đài Loan về Hà Nội, em tiếp viên hỏi em ăn gì? em nói cho em mì gà, em ko thích ăn thịt heo, bò. Em tiếp viên đi tìm nhưng ko có gà vì hết rồi. Em bảo ko có thì thôi em ko cần ăn đâu. Em í có vẻ bứt rứt sao đó, rồi một xí sau mang đến hộp mì gà, cô ấy nói với em đây: là phần ăn của cô ấy, nhưng vì thấy em ko thích ăn thịt nên cô nhường lại đưa gà cho em, cô lấy phần thịt ăn tạm.
Từ đó em có cảm tình với mấy cô tiếp viên HKVN .

ANH on lúc 23:02 11 tháng 6, 2010 nói...

Hihi, vẫn hình dung anh thuộc tuyp người kỹ tính và cẩn thận, và những người đó thì thông thường khó xảy ra chuyện quên ví ở đâu cả

Em thích lối kể chuyện đều đều, rành mạch, rõ ràng và đúc kết của anh. Đọc có cảm giác như nghe chương trình kể chuyện đêm khuya trên VOV ngày xưa
Tiếp đi anh :)

VMC on lúc 23:13 11 tháng 6, 2010 nói...

@Titi, Lu, Anh:
OK, sẽ viết tiếp, đón đọc nhé.

@LU:
Trời đất, sao có em tiếp viên tốt thế!

@Anh:
Đó là lần duy nhất anh để quên ví. Nhưng mà hú vía nhất. Hồi đó mà mất 3 nghìn thì không biết phải làm sao để sống và làm việc ở Pháp 1 tháng rưỡi.

L2C on lúc 23:32 11 tháng 6, 2010 nói...

Em thà xem mấy phim về nông thôn VN còn hơn xem hơn chục chú mặc quần xà lỏn ngược xuôi với quả bóng cả 180 phút.

Chuyện 3000 đô và cầu thủ da màu trong đội tuyển Pháp đang hay, anh dừng như lại như thế tất nhiên ai chẳng nói là nên viết tiếp.

VMC on lúc 23:35 11 tháng 6, 2010 nói...

@L2C:
90 phút thôi em ơi. Mỗi hiệp chỉ có 45 phút, một trận đấu 2 hiệp là 90 phút.

NLVD nói...

- Anh viết tiếp để cho em vỡ mộng tòn tập luôn đi.
Trời ơi miềng vẫn nhớ miềng xem qua tê lê vi zừn trận chung kết France 98, bóng bay trên sân Stard đờ France và cả cầu trường kêu Zi zou Zi zou Zi zou như nào.

NLVD nói...

Đoạn trên em viết ước chừng nhưng mà cũng nhầm. Hình như là Start de France chứ không phải Stard.
Anh C có biết tiếng Tazania không.

VMC on lúc 23:48 11 tháng 6, 2010 nói...

@NLVĐ:
Tên sân vận động ấy có trong bài rồi mà.
Tanzania nói tiếng Anh và tiếng Swahili. Tiếng Swahili thì anh bó tay chấm cơm.

NgocLan on lúc 23:51 11 tháng 6, 2010 nói...

Eo ôi, câu giờ kìa :)

Laberei on lúc 06:05 12 tháng 6, 2010 nói...

Chào anh VMC, thực sự em vẫn chưa hiểu lắm về cái cảm tưởng của người Pháp kia. Tại sao "Bóng đá là dành cho thế giới thứ ba. Chỉ có dân các nước đang phát triển mới điên cuồng vì bóng đá."?
Anh ta, cũng như nhiều người dân ở những quốc gia phát triển chắc chắn phải có lí luận của riêng mình cho điều đó?

VMC on lúc 08:02 12 tháng 6, 2010 nói...

@MDLB:
Chắc chắn anh ta phải có nguyên do thì mới nói ra như vậy.

Đỗ on lúc 08:28 12 tháng 6, 2010 nói...

Không nghĩ người Pháp lại ngơ với bóng đá đến vậy, vì vào mùa giải bóng đá các sân đều rất đông.

Lana on lúc 11:46 12 tháng 6, 2010 nói...

Hic Hic, trong số rất nhiều phàn nàn về tiếp viên VNA thì có entry này của VMC cho điểm cộng :)

Nhớ về World Cup 98, Lana lại nhớ Pháp được Cup năm đó chả vinh quang mấy. Chán nhất là cái vụ nhân vật quan trọng Ronaldo của Brazin tự nhiên lăn đùng ra 'đau bụng' trước trận trung kết gặp Pháp. Chả hiểu ra làm sao! Tự nhiên ghét Pháp từ đó.

Titi on lúc 13:20 12 tháng 6, 2010 nói...

@Lana: hôm bay vào đây, em đi máy bay lớn, thấy thái độ tiếp viên tốt lắm. Có phải sự niềm nở của tiếp viên VNAL phụ thuộc vào kích cỡ máy bay hong chị ơi :-D

LU on lúc 13:44 12 tháng 6, 2010 nói...

anh Cường : số em nẹn trong bọc điều nên đi đâu cũng được quới nhân chiều chuộng cả. Nhưng mờ, nhường hộp mì gà có nhằm nhò gì đâu, anh còn được nhường hẵn cả tháng ăn ở bên Pháp mà...mấy em ấy giấu biến đi $3000 thì anh có cơ hội mần...homeless ;))

NTD on lúc 13:47 12 tháng 6, 2010 nói...

Sorry Airline ghi ban thang tuyet dep trong con mat anh roi :D

anh viet tiep di ah ^^

MC3 on lúc 16:42 12 tháng 6, 2010 nói...

Nha van VMC nen mieu ta lai quang canh luc mat 3000, thu vi lam do, ma neu ko tim thay thi sao nhe?

SuchAFLife on lúc 17:30 12 tháng 6, 2010 nói...

hihi, e k mê bóng đá, nhưng nghe a ke chuyen lay lai duoc 3000 hap dẫn :D

e nhân mùa World cup đi Tibet một chuyến :D :D
ko bit trên í có không khí WC k, e sẽ tường thuật sau ;))

VMC on lúc 18:03 12 tháng 6, 2010 nói...

@Đỗ:
Sự thực là có một bộ phận khá đông dân Pháp thờ ơ, thậm chí ghét bóng đá anh ạ. Sân đông vì các fan thực sự đều ra sân chứ ít ngồi nhà.

@Lana:
A vẫn là fan trung thành của VNA. Người VN ưu tiên dùng hàng VN, mặc dù hàng VN chưa tốt lắm.
Ngược lại với Lana, sau vụ WC98, anh lại quay sang thích đội Pháp.

VMC on lúc 18:05 12 tháng 6, 2010 nói...

@LU:
Đúng là không hình dung ra được cảnh nếu không tìm thấy ví thì tình cảnh sẽ bi đát như thế nào?

@NTD:
Sang Mỹ, đi máy bay phía West Cost, sorry là chuyện thường lắm.

VMC on lúc 18:08 12 tháng 6, 2010 nói...

@MC3:
Tìm ra rồi, nên không giả sử được nữa, đ/c Minh à.

@Mèo điệu:
Ở Tibet chắc hiếm WC lắm: Cả world cup lẫn toilet đều ít. Mọi người đi về bảo thế.

LU on lúc 19:53 12 tháng 6, 2010 nói...

anh Cường : sang đến WC98 thì em ko còn được thức đêm la hét với cái TV mình ên rồi, năm 95 đã té sang Mỹ. Bên Mỹ thì bóng đá ko được chuộng cho lắm, mỗi năm từ tháng 8 đến qua Thanksgiving, cả nước Mỹ ầm ầm xem football của Mỹ, cá cược lung tung. Có lẽ người Pháp trong bài của anh nói đúng, WC ảnh hưởng đến những nước thứ ba nhiều hơn những nước đã phát triển. Tới nay em cũng chỉ thích bóng đá thôi, còn bóng bầu dục của Mỹ thì em vẫn ko xem, vì ko thích và cũng ko biết luật chơi của nó.

Mai nói...

Đúng là Air France mang tiếng vì chuyên bãi công, và toàn vào những thời điểm ác. Dạo trước, hầu như năm nào cũng thế, cứ sát nghỉ hè và Noel thế nào công đoàn cũng "kêu gọi" anh em bãi công, chỉ khổ dân đen! Có lẽ chẳng có nước nào như nước Pháp, có cả ngày lễ bãi công biểu tình, tiếng Pháp là gì nhỉ? Giờ mình khen Air France có lẽ cũng chẳng ai tin, thôi không khen nữa:)
Nhưng thế nào cũng phải bênh hàng không Mỹ. Có lẽ cả nhà không biết đó thôi, bên đó, nếu bạn không mở miệng nhờ giúp đỡ, người ta không dám chạm vào bạn hoặc đồ đạc của bạn đâu, đơn giản vì họ sợ bạn sẽ kiện họ "lạm dụng tình dục". Bởi thế mới có cảnh hành khách con nhỏ, tay xách nách mang mà chẳng ai giúp. Thôi, "chưa" nhập gia nhưng cũng phải tùy tục!

Unknown on lúc 16:07 2 tháng 7, 2010 nói...

Cám ơn anh Cường về loại bài về France 98 này. Nó gợi lại cho em rất nhiều kỷ niệm về nước Pháp quá (em đã gắn bó với đất nước này hơn 7 năm). Mong anh có nhiều bài viết thú vị như vậy nữa. Bonne continuation!

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết