Một hôm sếp vào phòng anh:
- Này, cậu có thể giúp tôi một việc được không?
Anh hơi ngạc nhiên. Thường sếp vẫn ra lệnh. Hôm nay lại lịch thiệp hỏi "có thể giúp được không". Điều đó khiến anh cảnh giác.
- Vâng, có chuyện gì thế ạ? - Anh dè dặt hỏi.
Sếp tự kéo ghế ngồi xuống cạnh anh và nói đủ để hai người nghe: - Tôi vừa được gửi gắm một "cách cách" mới tốt nghiệp đại học. Nó là con gái một sếp ở trên. Chưa biết trình độ thế nào. Nhưng, cậu biết rồi đấy, lũ con ông cháu cha lớn trên nhung lụa này có những đứa rất dở hơi cám hấp, nhưng cũng có những đứa chẳng đến nỗi nào. Vấn đề là phải biết huấn luyện cho chúng làm việc. Đưa nó đến đơn vị khác thì chắc chắn là nó sẽ trở thành thứ ăn không ngồi rồi, gai mắt tất cả mọi người. Nên tôi nghĩ giao nó cho cậu, cậu cứ lạt mềm buộc chặt, có khi lại được.
Anh phục ông sếp. Ông luôn biết cách buộc người khác phải đồng ý. Cứ kín đáo khen ngợi thế này thì ai nỡ từ chối, ngay cả khi bị tọng vào họng một món chẳng ngon lành gì.
Sáng thứ Hai "cách cách" đến. Trái ngược với suy đoán của anh, nàng khá xinh xắn, ăn mặc cũng có gout và tỏ ra lễ phép.
Anh giải thích yêu cầu của công việc, lịch làm việc, thói quen sinh hoạt trong phòng, giới thiệu cô với các thành viên khác, rồi giao việc đầu tiên cho cô.
Gần cuối giờ chiều, anh đi qua chỗ cô ngồi để hỏi xem công việc đã làm đến đâu. Nhưng không thấy cô ở đó. Mọi người nói từ đầu giờ chiều đã không thấy cô đến. Thôi thì ngày đầu tiên, không thể đòi hỏi hơn.
Sáng thứ Ba, lúc giao ban đầu giờ cũng không thấy cô. Gần 10 giờ cô mới tới. Anh hỏi sao đến muộn thế, cô nói: "Em phải ngủ dậy thì mới tới được chứ!"
Anh nghiêm giọng: Em đã đi làm, thì phải đi đúng giờ, phải tuân thủ quy định của công ty.
Cô tỏ vẻ hoảng hốt: "Vậy em phải làm thế nào?".
Anh trả lời: "Tối không đi chơi. 10 giờ đi ngủ. Mua cái đồng hồ báo thức, để chuông lúc 6h30".
Cô không nói gì. Sáng thứ Tư, chuông giao ban reo, thì cô cũng ùa vào phòng. Mặt mũi phờ phạc như chưa tỉnh ngủ hẳn. Đến trưa, cô đi qua phòng anh: "Em xin phép chiều nay nghỉ ạ". "Sao thế?" - anh hỏi. Cô ngập ngừng: "Em buồn ngủ. Anh mà không cho phép em nghỉ, thì thể nào chiều nay em cũng ngủ gật. Nếu sếp nào đi qua nhìn thấy sẽ khiển trách anh vì quản lý nhân viên không tốt."
Anh buồn cười vì cái lập luận đe dọa kiểu trẻ con của cô, nhưng thấy cô ta nói thật nên gật đầu đồng ý.
Thứ Năm, mãi đến đầu giờ chiều cô mới đến và vội vã giải thích ngay: "Em quên để chuông đồng hồ, 10 giờ em mới dậy, có sửa soạn đến công ty thì cũng nghỉ trưa mất rồi, nên em ở nhà ăn cơm luôn cho nó lành anh ạ."
Anh lắc đầu.
Sáng thứ Sáu, chuông điện thoại của anh vang lên đúng vào lúc chuông giao ban. Cô gọi điện: "Em đây anh ạ. Mẹ em gọi cho anh chưa ạ? Chưa ạ? Ơ buồn cười nhỉ? Em phải đưa mẹ em đi chùa. Mẹ em bảo để mẹ em gọi điện cho anh, nhưng em vẫn phải xin phép. Thế anh nhé."
Cô đi chùa cả ngày. Sáng thứ Bảy (công ty anh chỉ nghỉ Chủ nhật), 5 phút trước khi giao ban, cô vào phòng anh với một giỏ hoa quả bánh kẹo: "Anh ơi, đi lễ có lộc. Mẹ em gửi cho anh".
Anh cau mày: "Cho anh gửi lời cảm ơn mẹ em. Nhưng nhiều quá, anh lấy một quả, em mang sang mời cả phòng đi."
"Vâng ạ, nhưng anh ơi..." - cô ngập ngừng. Anh hỏi: - Có chuyện gì nữa thế?
- Thế này ạ, bạn trai em hôm nay muốn đưa em đi trượt cỏ. Nó đang đứng đợi ở dưới kia. Anh cho em nghỉ nhé. Em mà không đi, nó bỏ em thì chết, mất công lừa mấy năm nay.
Anh lắc đầu ngao ngán: "Thôi em đi đi".
Cô cười hớn hở: "Vâng, em cảm ơn anh ạ".
Thứ Hai, giao ban xong, anh gọi cô sang phòng, rót nước mời cô uống rồi đột ngột hỏi: "Này, em có cần tiền không?"
Cô hãnh diện lắc đầu: "Không, anh ạ."
- Vậy, em đi làm làm gì?
- Làm gì ấy ạ? Chẳng lẽ em lại không đi làm gì? Học xong đại học thì cũng phải đi làm chứ ạ. Mình ở nhà, đằng nhà giai nó khinh cho anh ạ.
- Thế sao em lại đến làm việc ở đây?
- Em cũng chẳng biết. Bố em bảo ở đây có cơ hội phát triển.
Anh gật đầu: - Bố em nói đúng đấy. Chỗ này có cơ hội phát triển. Nhưng cơ hội đó dành cho những người thực sự làm việc. Mà những người thực sự làm việc là những người cần tiền. Em không cần tiền, em không cần phấn đấu thì phát triển làm gì?
- Vầng. Đấy là bố em bảo thế. Chứ em cũng có cần cơ hội phát triển đâu. Mà công việc ở đây nghiêm nhỉ anh nhỉ?
- Đúng thế, em có thấy là phong cách làm việc của em rất không phù hợp với công ty không? Không dậy được sớm, phải chiều mẹ, chiều người yêu thế thì làm sao thực hiện được công việc được giao? Như thế không sớm thì muộn cũng trở thành cái gai trong mắt mọi người, thành đề tài đàm tiếu...
- Thế ạ. Gay go nhỉ? Sao đi làm phức tạp thế nhỉ? - cô lo lắng.
- Cũng chẳng phức tạp lắm đâu. Vì đây là công ty nên phải làm việc trong môi trường cạnh tranh cao. Sao em không nói bố xin cho đến làm ở cơ quan hành chính sự nghiệp nào đó? Ở đó công việc nhàn hạ, kỷ luật làm việc cũng nhẹ nhàng hơn, em làm ở đó tha hồ mà đi chùa với mẹ, đi trượt cỏ với bạn trai...
- Ối, thật thế hả anh? - cô mừng rỡ hỏi.
Anh gật đầu. Cô nói luôn: "Thế anh cho em nghỉ luôn hôm nay nhé. Để em bảo bố em đổi."
Cô nghỉ luôn. Một tháng sau, cô gọi điện cho anh líu ríu: "Anh ui, em đi làm chỗ mới rồi. Sướng cực. Thoải mái lắm. Cảm ơn anh đã tư vấn cho em nhé. Hôm nào em mời anh đi ăn cơm nhé."
Tại cuộc họp của công ty mấy hôm sau đó, sếp hỏi khẽ anh: "Cậu làm thế nào mà đẩy được cục nợ đi thế?". "Đơn giản thôi anh ạ. Em làm theo "Đắc nhân tâm". Em nói thật với nó và chỉ cho nó thấy như thế nào thì tốt cho nó hơn".