Hôm nay dậy sớm, đi làm sớm. Hà Nội đang vào tiết mạnh thu. Một buổi sáng mát mẻ và trong vắt. Những buổi sáng đẹp như thế không phải lúc nào cũng có, mà tiếc thay chúng càng ngày càng ít đi. Phần vì khí hậu thay đổi, phần vì cuộc sống trở nên bận rộn, sáng nào cũng ào ào vội vã đi làm, còn đâu tâm trạng để mà thưởng thức một buổi sáng đẹp nữa!
Nhưng hôm nay thì có. Cũng chỉ vì đột nhiên dậy sớm. Đi làm sớm và có thời gian. Tự cho mình ghé vào tiệm càphê "Nắng Sài gòn" trên đường Nguyễn Chí Thanh. Cái quán này mình chẳng thích. Nó ồn ào quá, bóng bẩy quá, nhạc to quá và tóm lại nói một cách nôm na là "Sài gòn quá". Nhưng bù lại, nó có mấy hàng ghế kê ở terrace nhìn ra đường khá phù hợp với khung cảnh một buổi sáng đẹp như hôm nay.
Có lẽ mình là một trong những vị khách đầu tiên của quán trong ngày, nên chọn được vị trí đẹp. Có khách, quán nổi nhạc. Nhạc Modern Talking từ thập niên 90. Hơi ồn, nhưng thôi, phong cách Sài Gòn mà. Mình cũng quen với Sài Gòn sau 3 tháng sống ở đó, nên không còn dị ứng như trước. Chọn một ly càphê đen đá, chọn thêm một bát hủ tíu cho nó đúng với cái không khí Nắng Sài gòn này.
Đúng lúc ấy thì nhận được tin nhắn của một người bạn từ Sài Gòn: "Hà Nội mùa thu chắc đẹp lắm? Nhớ bạn quá". Ô, mọi sự thật tình cờ. Và bỗng nhiên, mình thấy nhớ Sài Gòn. Nó khác hẳn nỗi nhớ Hà Nội mỗi khi mình ở xa. Lại mượn lời một ông nhạc sĩ Sài Gòn thì đó là "nỗi nhớ dịu êm". Sài Gòn chẳng có gì khiến người ta nhớ một cách quay quắt. Nhưng nó cũng đủ để mình, một fan Hà Nội bảo thủ, phải nhớ đến. Có lẽ không phải vì khung cảnh, hay vẻ đẹp này nọ. Bất cứ một thành phố nào chỉ đẹp khi ở đó ta cảm nhận được hơi ấm. Và hơi ấm thì chỉ có thể toát ra từ con người.
Nỗi nhớ Sài Gòn, vì thế đối với mình là nỗi nhớ đối với những con người cụ thể. Họ đã dành cho mình nhừng tình cảm tốt đẹp trong ba tháng sống ở thành phố nắng và mưa triền miên đó. Dẫu rằng trong 90 ngày ở SG cũng có những ngày khó khăn và thử thách nhất trong cuộc đời mình, mình phải đối mặt với những con người thật khủng khiếp, song những tình cảm nhân hậu vẫn vượt lên trên. Giờ đây khi thử thách đã đi qua và mình ngồi nhớ lại, thì những gương mặt quái ác kia trở nên thật nhạt nhoà, không đủ sức ngăn chặn cái cảm giác hơi sến: nhớ Sài Gòn.
Chưa có thu nào nhớ về Sài Gòn. Ngày cuối cùng trước ngưỡng cửa 20x2, mình đột nhiên nhớ Sài Gòn. Thế cũng là một điều may. Một dấu hiệu biến chuyển mới. Hy vọng thế.
Nhưng hôm nay thì có. Cũng chỉ vì đột nhiên dậy sớm. Đi làm sớm và có thời gian. Tự cho mình ghé vào tiệm càphê "Nắng Sài gòn" trên đường Nguyễn Chí Thanh. Cái quán này mình chẳng thích. Nó ồn ào quá, bóng bẩy quá, nhạc to quá và tóm lại nói một cách nôm na là "Sài gòn quá". Nhưng bù lại, nó có mấy hàng ghế kê ở terrace nhìn ra đường khá phù hợp với khung cảnh một buổi sáng đẹp như hôm nay.
Có lẽ mình là một trong những vị khách đầu tiên của quán trong ngày, nên chọn được vị trí đẹp. Có khách, quán nổi nhạc. Nhạc Modern Talking từ thập niên 90. Hơi ồn, nhưng thôi, phong cách Sài Gòn mà. Mình cũng quen với Sài Gòn sau 3 tháng sống ở đó, nên không còn dị ứng như trước. Chọn một ly càphê đen đá, chọn thêm một bát hủ tíu cho nó đúng với cái không khí Nắng Sài gòn này.
Đúng lúc ấy thì nhận được tin nhắn của một người bạn từ Sài Gòn: "Hà Nội mùa thu chắc đẹp lắm? Nhớ bạn quá". Ô, mọi sự thật tình cờ. Và bỗng nhiên, mình thấy nhớ Sài Gòn. Nó khác hẳn nỗi nhớ Hà Nội mỗi khi mình ở xa. Lại mượn lời một ông nhạc sĩ Sài Gòn thì đó là "nỗi nhớ dịu êm". Sài Gòn chẳng có gì khiến người ta nhớ một cách quay quắt. Nhưng nó cũng đủ để mình, một fan Hà Nội bảo thủ, phải nhớ đến. Có lẽ không phải vì khung cảnh, hay vẻ đẹp này nọ. Bất cứ một thành phố nào chỉ đẹp khi ở đó ta cảm nhận được hơi ấm. Và hơi ấm thì chỉ có thể toát ra từ con người.
Nỗi nhớ Sài Gòn, vì thế đối với mình là nỗi nhớ đối với những con người cụ thể. Họ đã dành cho mình nhừng tình cảm tốt đẹp trong ba tháng sống ở thành phố nắng và mưa triền miên đó. Dẫu rằng trong 90 ngày ở SG cũng có những ngày khó khăn và thử thách nhất trong cuộc đời mình, mình phải đối mặt với những con người thật khủng khiếp, song những tình cảm nhân hậu vẫn vượt lên trên. Giờ đây khi thử thách đã đi qua và mình ngồi nhớ lại, thì những gương mặt quái ác kia trở nên thật nhạt nhoà, không đủ sức ngăn chặn cái cảm giác hơi sến: nhớ Sài Gòn.
Chưa có thu nào nhớ về Sài Gòn. Ngày cuối cùng trước ngưỡng cửa 20x2, mình đột nhiên nhớ Sài Gòn. Thế cũng là một điều may. Một dấu hiệu biến chuyển mới. Hy vọng thế.
1 comments:
Tình người làm ta cảm thấy ấm áp.
Tôi rất hiểu cảm giác này của bạn, vì trong cuộc sống của bản thân mình, tôi cũng đã gặp và cảm nhận được rất nhiều tình cảm của mọi người dành cho mình.
Và mỗi lần nhớ đến, lại thấy rất vui và hạnh phúc.
Chúc bạn ở tuổi 40, luôn yêu đời. Vui vẻ. Hạnh phúc.
Chỉ cần tâm hồn luôn trẻ chung và sống vui vẻ là tốt rồi. Như vậy, thì lúc nào mình cũng là người trẻ tuổi.
Bạn có nghĩ như vậy ko?
Đăng nhận xét