Ấn tượng thứ nhất là do người khác kể. Bà chị chồng mình là người phụ nữ rất đẹp. Vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết nên nhiều người mê. Bà ấy ra đường là ối anh mải nhìn đâm phải cột đèn như chơi. Phải nghe nhiều lời ong bướm đến là khó chịu nhưng rồi thời gian trôi, buộc phải quen với những tình huống và những lời trêu ghẹo nên bà chị chồng tôi cũng ko để ý và bận tâm nhiều như trước. Nhưng có lẽ để lại ấn tượng bực mình nhất về sự hâm mộ thái quá chính là từ ông nhà thơ C này.
Hôm ấy, lâu rùi, bà chị chồng tôi kể là đang ở trên xe buýt. Cũng có vài chàng trai ngoái nhìn chị, nhưng họ đều chỉ nhìn một lúc rồi thôi. Thế mà có ông, trông xấu xí, bẩn bẩn, lùn tịt lại cứ ngó chị chăm chăm. Chị quay đi hướng nào thì người đó lại cố tiến về hướng đó để tiếp tục chiếu tướng chị. Chị đánh liều nhìn lại ông ta thì thấy, ối giừi ưi, người đâu nhìn gì mà hai hốc mắt như muốn lòi hẳn ra ngoài. Khiếp quá, hãi quá, chị phải ngoảnh mặt ngay đi và xuống xe khi chưa tới bến cần xuống. Chị còn nói, suốt đời chị ko bao giờ quên cảm giác muốn nôn oẹ khi trông thấy bản mặt lúc ấy của nhà thơ này.
Ấn tượng thứ hai là chính tui được trải nghiệm. Đó là trong một bàn tiệc với thầy giáo và bạn học của tui. Ông C là nhân vật ko có trong dự kiến nhưng vì nể thầy nên chúng tui cũng vui vẻ ngồi cùng. Tui là người thích thơ, tuy ít đọc thơ ông, nhưng vì chẳng biết nói gì hơn tôi đành xã giao vài câu và ngồi nghe ông đọc tràng giang đại hải thơ của ông ta. Thấy tui có vẻ lắng nghe, ông C lại còn buông vài lời tán tỉnh: "Em đẹp, xinh ơi là xinh..." Tôi nghe thấy mấy câu này thì bắt đầu chán. Hết cả muốn nghe thơ lẫn thẩn nhưng vẫn phải cười tươi dù lúc ấy chỉ muốn xin phép ra về.
Trò chuyện đến hồi biết chúng tôi đều là dân truyền hình, vừa làm xong chương trình Huyền thoại Trường Sơn, bỗng ông C đứng phắt lên chỉ tay vào một anh bạn tui là đạo diễn chương trình nói :
- Chúng bay là lũ hậu sinh ăn cháo đái bát. Làm chương trình như c... Làm như thế là bôi tro chát trấu vào chúng tao, vào đồng đội tao, những người đã chết, hoặc gần chết mà chúng mày đem ra hót như thế à? ...
Đại khái là ông C chửi anh bạn tui ghê lắm. Toàn văng những câu tục tằn, bẩn thỉu nhất ra để chửi. Chửi văng hết cả nước bọt, chửi tất cả lãnh đạo cao nhất của Đài TH đến những người chẳng liên quan là khán giả hôm đó. Lạ là cả bàn tiệc cứ ngồi nghe chửi mà ko có ai nói gì. Tôi nóng mũi quá, ko chịu được nữa, dại dột tuôn vài câu :
- Thôi anh C ơi, hôm nay là ngày vui, anh đừng xúc động quá thế.
Thế là mục tiêu của ông C từ anh bạn tui chuyển sang tui. Vợ của ông C thấy chồng mất kiểm soát mà ko làm gì được cứ ghé tai tui nói: "Thôi em đừng chấp, anh ấy hay cảm tính thế lắm". Tui mấy lần định vặc lại nhưng cứ bị bà vợ HNC khéo léo can nên thôi. Đành chường cái mặt ra cho anh ta chửi. Nhưng con jun xéo lắm cũng phải oằn. Tui đứng lên, cũng chỉ vào mặt ông C tuôn:
- Anh là cái gì mà lên mặt nói về nỗi đau với chúng tôi. Mình anh biết đau à? Anh đau bằng chúng tôi chưa? Chẳng qua là tham gia vài trận đánh, bị vài phát súng xước da là cùng chứ gì. Anh có biết nhà tui có 3 người chết trong đợt Quảng Trị đó ko? Hai chú ruột tui trực tiếp chiến đấu và hy sinh mất xác, giờ vẫn ko biết nằm ở đâu. Ông tui, nghe tin dữ, nhồi máu cơ tim mà chết đột ngột, ko một lời trăng trối. Nhà tui có 3 người đàn ông đẹp nhất, khoẻ nhất, đáng yêu nhất đều ra đi vì chiến tranh, bao khó khăn cực nhọc dồn vào người ở lại. Đau mà phải nén chịu để đi tiếp. Nhà anh có gì đau hơn ko?
Ông C đỏ mặt nín tịt. Tui xách túi ra thẳng cổng. Về.
Hình như cái anh nhà thơ này bị cho là toàn giả vờ điên cho nó có vẻ nghệ sĩ chứ nghệ sĩ gì mà thô bỉ thế nhỉ. Tui cũng biết khá nhiều nghệ sĩ, họ có thể là đồng bóng, đanh đá, điên khùng, lập dị, chửi bậy như hát hay... nhưng tất cả đều không thô lỗ một cách bẩn thỉu như thế. Hay đây là một dạng tính cách nghệ sĩ mới: Nhân danh cái đẹp mà cho phép mình thô bỉ với người khác????
0 comments:
Đăng nhận xét