20/9/06

NHÀ BÁO TỐNG TIỀN - CÂU CHUYỆN ĐAU LÒNG



Bài từ blog của trithuc

Trưa, đang chuẩn bị ăn cơm lành mạnh thì hai cuộc gọi đến. Rung hết cả bàn ngồi. Đang nghe cuộc này thì có tín hiệu cuộc nữa. Thông tin đến thật bất ngờ (nhưng có lẽ không khó hiểu lắm, với mình và với cả nhiều người cùng trường, cùng khoá nữa): H.S bị công an bắt, vì tội tống tiền doanh nghiệp, tiền đô hẳn hoi, lại tới cả 5 con số nữa. Kinh hãi quá!

Cảm giác đầu tiên là đớn đau, xót xa; dù đã lâu mình không gặp H.S, đã lâu chẳng liên hệ gì, dù chỉ là qua điện thoại. Nhưng ít ra thì cũng là đồng nghiệp, là học cùng lớp, cùng trường. Hồi còn học, S còn là lớp trưởng nữa chứ. Mình còn nhớ như in, ngày đầu nhập học, thấy S. (lớn tuổi hơn mình nhiều) đứng trên bục giảng hẳn hoi, phổ biến công tác lớp, nội quy sinh hoạt... mà thấy vô cùng đáng nể. Lúc ấy, mình chỉ mong rằng một ngày nào đó, sẽ được nói chuyện với S. là đã thấy xa vời vợi rồi. Tất nhiên, học hành rồi, nghề nghiệp rồi (mình viết bài từ trong trường, chủ yếu để kiếm... nhuận bút tiêu thêm thôi), cũng lớn lên rồi thì chuyện của ban đầu bỡ ngỡ cũng qua đi thôi. Nhưng mình (và có lẽ nhiều người khác nữa) nhận ra một điều rằng, con đường sống không gặp nhau. Thế nên ít liên hệ. Cũng chẳng có tư cách gì mà khuyên nhủ...

Cũng hơn 10 năm ra trường rồi. Cũng có nhiều người cùng khoá thay đổi lắm rồi, dù ít liên hệ với nhau nhưng thông tin thì không thiếu thốn lắm. Lên chức có. Nghề nghiệp thăng tiến cũng nhiều. Cũng còn có những người vất vả, lận đận... Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà. Thực sự thì cũng ít người có cơ hội giúp đỡ nhau.

Cũng hơn 10 năm ra trường rồi. Hơn một thập kỷ. Quãng thời gian ấy, có thể rất ngắn trong đời một con người; nhưng cũng có thể nó đã dài dằng dặc rồi. Quãng thời gian ấy, có thể chúng ta đã học được nhiều thứ, cũng có thể chúng ta đã mất mát đi quá nhiều mà không hề hay biết. Hơn một thập kỷ rồi, nay nghe tin S. bị bắt vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp (mình không hề muốn nói vi phạm pháp luật, vì đạo đức nghề nghiệp với nhà báo lớn lắm). Mông lung quá. Mấy người bạn cũng bảo, chỉ thương cho vợ con S. Giờ thì biết làm sao đây, sẽ bươn chải với cuộc sống thường nhật thế nào đây? Gặp bạn bè sẽ thế nào đây, cho dù chẳng ai nỡ động chạm đến chuyện mất mát ấy. Chắc chắn, cô phát thanh viên của buổi tối thời sự 19h hôm nay cũng chẳng hề muốn đọc cái tin thê thảm ấy. Cô ấy cũng cùng khoá, cùng trường mà... Nhưng công việc phải thế thôi...

Hơn một thập kỷ rồi, sao buồn thế S. ơi?

Nhưng tại sao lại như thế cơ chứ? Thiếu gì cách để sống bằng sức lao động chân chính đâu, dù xã hội này quả thực vẫn còn đầy chuyện trái ngang, bê bối. Nhưng tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ? Liệu có phải mình S. có đủ hồ sơ tội phạm mà đi doạ nạt, tống tiền không? Liệu có ai đó "bơm" hồ sơ, và giật giây để S. đi làm cái việc đớn hèn ấy không? Sao thế nhỉ? Sẽ chẳng thể đi đến ngọn nguồn sự việc được đâu, bởi mình (và nhiều người khác nữa) từ lâu rồi có biết S. (cũng như nhiều người khác nữa) sống và làm việc thế nào đâu mà đòi hỏi quan tâm, đòi hỏi mủi lòng thương cảm?! Ai làm sai, người đó phải chịu trách nhiệm! Câu ấy quen quá, luật quá; nhưng có lẽ đến hôm nay, mình mới thấy là nó đầy vị đắng... Hãy cố gắng đứng dậy và làm lại S. nhé, cho dù tuổi đời cũng chẳng còn trẻ nữa đâu... Con đường đúng không bao giờ là dễ đi cả; nhưng cũng không bao giờ chối bỏ những người hướng thiện cả. Ngày mai luôn luôn là một ngày mới!

Muốn viết nhiều quá, nhưng lại sợ càng đau thêm. Thôi, đành phải nói một câu thật sách vở (nhưng ý nghĩa lắm đấy, không xám xịt đâu): Hãy bán cơ bắp và trí tuệ mình với giá cao nhất, nhưng đừng bao giờ bán trái tim và linh hồn mình cho quỷ dữ nhé...

0 comments:

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết