26/9/06

TA Ở XỨ NGƯỜI (1)



Những câu chuyện mắt thấy tai nghe về người Việt chúng ta trong những lần ra nước ngoài...

THÁI LAN 7 - 1994

Tháng Bảy năm 1994, lần đầu tiên tôi được cử ra nước ngoài để hành nghề trước thềm một hội nghị cấp khu vực.
Đi cùng tôi là 4 đồng nghiệp nữa. Nước đến là Thái Lan.

Thời ấy, nhà ta vẫn cử người đi theo dạng giải quyết chính sách, chế độ. Bốn bác kia đều ở tuổi trên 50, trong đó có một bác đã ngấp nghé lục tuần. Cả đời cống hiến, đi nước ngoài một lần để biết đó biết đây, về hưu khỏi tiếc. Đương nhiên, cả bốn bác đều thuộc diện có sao có vạch. Chỉ có mỗi tôi là U30. Chỉ có mỗi tôi là chẳng sao chẳng vạch.

BANGKOK KHÔNG CÓ XE LADA

Xin bắt đầu câu chuyện từ ông H. Ông trưởng thành từ anh thông tin viên cho đài truyền thanh huyện, từng là thợ mộc rất giỏi trước khi chuyển sang nghề báo. Tôi chẳng thể nào biết được nghề nghiệp cũ của ông, nếu không có vụ khai CV. Do không biết tiếng Anh nên ông nhờ tôi khai giúp. Ở cái mục nghề nghiệp, ông nói: "Nghề cũ hay hiện nay hả cậu? Nghề hiện nay thì họ biết tỏng rồi còn hỏi làm gì? Còn nghề cũ thì trước đây tớ làm thợ mộc"! Và ông khoe có lần đã bị tràng hay đục gì đó giáng vào tay, khiến một cánh tay bị tật, không dài được bằng tay kia.

Sân bay Nội Bài hồi đó còn là cái nhà cấp 4 thấp lè tè. Ô tô UAZ của cơ quan chở tôi ra sân bay một mình. Ra đến nơi thấy ông H được đoàn bầu thê tử đông đảo đưa tiễn, trong đó cả bà mẹ 80 mắt mũi kèm nhèm. Ô hay, đi Thái Lan có một tuần việc gì mà phải huy động đến nửa huyện đi tiễn thế nhỉ? Ông H cười: "Cả nhà chưa ai nhìn thấy sân bay với cái tàu bay, nên tiện thể cho đi để biết".

Sau màn chia tay bịn rịn của ông H (bà mẹ lấy khăn mặt chấm mắt, không rõ xúc động mà khóc hay do cặp mắt kèm nhèm), chúng tôi lên máy bay và hai tiếng đồng hồ sau đã được nghe "Vén khẩm tù Bèng coọc!" (Welcome to Bangkok).

Ông H quả là nhà báo danh bất hư truyền. Chỉ sang đến ngày thứ 2 ở Bangkok, ông đã oang oang thông báo phát kiến cực kỳ độc đáo: "Ơ, ở đây chẳng có cái xe Lada nào nhỉ???" Báo hại những người khác phải ra sức giải thích rằng đây là nước tư bản, rằng Liên Xô không bán xe sang đây, nhưng ông vẫn làu bàu: "Biết thế, nhưng mà ít nhất cũng phải có vài chiếc chứ???" Cha mẹ ơi, không có trạm dịch vụ bảo dưỡng, thì có các vàng dân Bangkok cũng chẳng dám đi xe Lada.

Trưa phía Thái dẫn đi ăn. Lịch sự hỏi uống gì, ý chủ yếu là chọn gì trong số nước suối, hoặc Coca, hoặc Pepsi, hoặc 7up. Ông H quả quyết: "Tôi uống bia", khiến anh bạn Thái ngạc nhiên: "Chiều nay ông còn làm việc cơ mà?". Ông H hề hề: "Ở Hà Nội, trưa nào tôi cũng uống bia". Rõ ràng thói quen Hà Nội của ông mới là tiêu chuẩn. Người ta đành chiều ông.

Ăn xong thì cũng đã 1h30. Buổi làm việc tiếp theo diễn ra vào lúc 3h. Lên xe, ông H ra lệnh: "Cho tôi về khách sạn". Anh bạn Thái sửng sốt: "Về khách sạn làm gì?". Ông H đáp: "Tôi cần ngủ trưa". Anh bạn Thái giải thích: "Bangkok kẹt xe. Từ đây về khách sạn mất cả tiếng đồng hồ, chúng ta sẽ không kịp dự cuộc họp sau". Một đồng nghiệp chép miệng: "Ông cứ ngủ tạm trên xe vậy". Ông H xoa bụng, ợ một tiếng rõ to rồi nói: "Chán nhể, ở Hà Nội hôm nào tôi cũng phải ngủ trưa". Rồi ông ngủ thật.

5 ngày sau cứ diễn ra với nhịp độ như thế. Trưa nào ông cũng đòi uống bia, rồi gục đầu ngáy như sấm trên xe, khiến tất cả những người Việt khác đều ngượng. Nhưng ngủ trên xe, dẫu đệm êm, điều hoà mát lạnh cũng không thể bằng ngả lưng trên cái bài làm việc trong bureau của ông ở Hà Nội. Đến ngày thứ tư, ông than thở: "Khổ quá, ở Tây (Thái Lan cũng là Tây với ông rồi) mà cứ thế này thì khổ quá. Ở Hà Nội tôi chẳng khổ thế này!".

Thế rồi cũng đến ngày trở về Hà Nội. Lên máy bay, lớ vớ thế nào tôi lại ngồi cạnh ông H. Tôi ngồi ghế giữa, còn ông H ngồi ghế sát lối đi. Trong cùng sát cửa sổ là một anh Tây béo mập. Ông H cứ liếc nhìn ông Tây, áy náy điều gì đó mà mãi sau tôi mới lý giải được.

Khi tiếp viên yêu cầu thắt giây an toàn, thấy tôi loay hoay, ông H đập vai: "Thắt làm quái gì. Máy bay mà rơi thì đằng nào cũng tan xương nát thịt". Sau vài lần nhắc nhở, thấy ông kiên quyết không thắt, một tiếp viên nam người Thái cao to lực lưỡng phải đích thân thắt dây an toàn cho ông.

Máy bay cất cánh. Ông H cứ nhấp nhổm: "Không biết dưới kia thế nào nhể?". Tôi bảo: "Anh ngồi yên đi!". Nhưng câu nói của tôi như đổ dầu vào lửa. Ông H đột ngột tháo dây an toàn và đứng dậy, vươn người qua ghế tôi, dí sát mặt vào cửa kính của ông Tây để thưởng ngoạn cú cất cánh ngoạn mục của máy bay Boeing. Ông reo lên hân hoan: "Mịa, sân bay Bangkok đẹp thật ông ạ!".

Hai tiếp viên vội vã chạy đến, kéo ông H ra khỏi ô cửa và ấn ông ngồi xuống. Tiếp viên nam lại thắt dây an toàn "trói" nghiến ông vào ghế ngồi. Ông H ơ ơ nhưng rồi cũng chịu ngồi im. Dẫu sao thì ông cũng đã thực hiện được khát vọng nhìn xuống phía dưới của mình. Ông đung đưa đôi chân, lim dim cặp mắt, từ cổ họng phát ra giai điệu gì đó đầy khoan khoái.

(còn tiếp)

0 comments:

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết