26/10/07

CHỜ "ĐỘNG PHÒNG"



Cơ quan bạn có được một dự án. Một nhóm chuyên viên được bầu ra, giúp việc cho thủ trưởng, chỉ chuyên về dự án này. Không khí hồ hởi. Thủ trưởng ra lệnh cho văn phòng thu xếp một phòng làm việc riêng cho nhóm chuyên gia. Mỗi người sẽ được rút ra khỏi phòng làm việc lâu nay của mình, tập trung về phòng mới, dễ làm việc.

Bao nhiêu là sáng kiến. Bao nhiêu là đề xuất. Bao nhiêu là những hoạt động cụ thể phục vụ cho dự án. Chưa có phòng làm việc mới, các chuyên viên vẫn ai ở phòng nấy, nhưng không khí ban đầu vẫn náo nức. Họ hăm hở bắt tay vào thực hiện công việc, cũng không ai quá để tâm rằng chưa có phòng làm việc chung.

Ba tháng đầu, thủ trưởng bận theo một lớp bổ túc quản lý. Ông phó chẳng có lệnh thủ trưởng, chẳng việc gì mà phải quyết, mà chỉ là quyết một cái phòng làm việc.

Nửa năm sau, thủ trưởng có bao nhiêu là việc lớn lẫn việc bé phải làm.

Chín tháng mười ngày, một cái phòng làm việc vẫn chưa ra đời. Của đáng tội, trong một số cuộc họp giao ban, người ta cũng nhắc nhở chuyện hoài thai căn phòng. Phòng thì có đấy, ngay cạnh phòng thủ trưởng thôi, nhưng còn đang cân nhắc xem thủ trưởng có nên đổi phòng sang đó hay không? Địa thế tốt ơn, hướng tốt hơn. Phòng thủ trưởng tốt hơn thì mới ăn nên làm ra.

Rồi thêm mấy tháng nữa cho văn phòng tính toán: phòng dự án nên treo rèm màu gì? Bàn làm việc cho bốn chuyên viên có nên đặt loại cabin, loại giả gỗ hay lót nỉ? Máy tính đặt vào đấy là cái mới hay máy cũ mang từ phòng cũ sang? Bộ bàn ghế tiếp khách mẫu mã kiểu gì, nên mua của hãng nào?

Việc dự án thì không chờ. Các chuyên viên phân tán, ai vẫn ở phòng nấy, nhưng vẫn làm việc. Dần dần họ hầu như quên chuyện thủ trưởng hứa sẽ có một phòng làm việc chung.

Mãi lâu sau. Một hôm chánh văn phòng thông báo phòng làm việc của nhóm dự án sẽ được mở vào ngày mai. Mai sẽ cúng “động phòng”, đã bấm được ngày tốt. Đã qua hai cái chín tháng mười ngày, giờ mới “động phòng”. Mà cũng chỉ là dọn dẹp vài ba thứ linh tinh ra khỏi căn phòng cũ, chỉ còn lại căn phòng trống hơ trống hoác như phòng hoang.

Phòng được mở. Chỉ đơn giản là cô tạp vụ lên tra chìa vào ổ, mở khóa, rồi khép hờ. Chuyên viên nào có nhu cầu thì bê máy lên đấy mà làm việc.

Chẳng có chuyên viên nào lên. Một năm rưỡi qua họ hăm hở công tác mới, bao nhiêu ý định mới, bao nhiêu viễn cảnh của dự án và của cơ quan... Tất cả những cái ấy đã dần suy giảm, dần mòn mỏi, dần rơi rụng. Việc dự án cũng kéo lê đi rồi dậm chân tại chỗ vì nhiều nguyên nhân. Rồi họ quen dần với việc không chờ có phòng làm việc riêng.

Trong thâm tâm, thủ trưởng thì tự lý: đấy là để cho mọi người thấy, hiệu quả công việc là ở cái đầu chứ đâu phải ở cái phòng. Hay là một cái lý khác đầy tính triết học: mọi công việc chỉ thực sự bắt đầu ở nơi bốc đồng và hào hứng đã kết thúc.

Cũng còn một cái lý khác ở thâm tâm ông: mọi nhiệt tình đều có thể làm cho cạn kiệt, mọi hăng hái đều có thể làm cho mệt mỏi. Chỉ cần thời gian. Một khi nhiệt tình và hăng hái mài mòn đi, ở đó mới là sự hạ nhiệt cho những sáng kiến mà ông không thực sự muốn thực hiện. Để mài mòn, xin nhắc lại: chỉ cần sử dụng hiệu quả của việc kéo lê thời gian.

Bắt đầu từ khi ấy, thủ trưởng có cái lý: tôi đã tạo điều kiện phòng ốc đầy đủ nhưng nhân viên thiếu nhiệt tình.

Chắc ông rất nhớ tục ngữ Việt Nam:

Nước chảy đá mòn.
... Dãi nắng dầm sương, tương phải nát.

Hồ Anh Thái
(Tuổi trẻ Cuối tuần, 26-10-2007)

Blog counter

0 comments:

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết