Trích tiểu thuyết "Cuốn sổ vàng" (The Golden Notebook)
của Doris Lessing, nữ văn sĩ Anh đoạt Nobel Văn học 2007
Cuối cùng thì Molly thở dài nói: “Tự do. Cậu có biết không, khi tớ đi xa ấy, tớ nghĩ về tớ và cậu, và tớ cả quyết rằng chúng ta là tuýp đàn bà hoàn toàn mới. Chúng ta phải là như vậy, đúng không?”
“Chẳng có điều gì mới dưới gầm trời này”, Anna cố tình nói theo giọng Đức. Điều đó khiến Molly càng bực tức - chị nói giỏi đến nửa tá ngôn ngữ: “Chẳng có điều gì mới dưới gầm trời này”, chị bắt chước hoàn hảo cái giọng xoe xoé của một bà già giọng đặc Đức.
Anna nhăn mặt, ghi nhận sự thất bại của mình. Chị không học được ngoại ngữ, do ý thức về bản thân mình quá rõ nên chị không thể trở thành một ai đó khác: có những lúc Molly trông thật giống Mother Sugar, biệt danh của bà Marks -người mà cả hai đến điều trị bằng phân tâm học. Cái cảm giác dè dặt mà cả hai cùng có về nghi lễ uy nghi và đau đớn được thể hiện qua con vật cưng có tên là “Mother Sugar”, mà một thời gian sau trở thành tên cho người nhiều hơn, ngụ ý toàn bộ cách nhìn đời của họ - thủ cựu, ăn sâu bám rễ, cổ hủ, bất chấp sự tương đồng đáng hổ thẹn của nó với bất cứ thứ gì phi luân thường đạo lý. Bất chấp cái cách mà Anna và Molly cảm nhận nghi lễ khi thảo luận về nó; cũng chính vì thế mà thời gian gần đây Anna ngày càng cảm được nhiều hơn; và đó cũng chính là một trong những điều mà chị muốn tranh luận với bạn mình.
Nhưng giờ đây phản ứng giống như vẫn thường làm trong quá khứ, đối với sự ám chỉ phê bình thoáng qua của Anna Mother Sugar, Molly nói nhanh: “Nhìn chung thì bà ta rất tuyệt và tớ không thừa hơi để phê phán”.
“Bà Mother Sugar thường nói: “Cô là Alectra” hay “Cô là Antigone”, và thế là chấm hết theo cách nghĩ của bà ấy”, Anna nói.
“Ờ, cũng không hẳn là chấm hết”, Molly nói vẻ chế diễu về những giờ dò dẫm đau đớn mà hai người vừa trải qua.
“Đúng thế”, Anna bất ngờ quả quyết khiến Molly lần thứ ba nhìn chị đầy tò mò. “Đúng. Mà tớ cũng có nói là bà ấy không làm cho tớ những điều tuyệt với nhất trên thế giới này đâu. Tớ tin chắc là tớ chưa bao giờ đương đầu được với những điều mà tớ phải đương đâu khi không có bà ta. Nhưng nói chung… tớ nhớ rất rõ một buổi sáng, ngồi tại đó – trong căn phòng lớn, những luồng sáng trên tường bí hiểm, Đức Phật, những bức tranh, những pho tượng”.
“Thế thì sao?” – Molly nói lộ rõ giọng chỉ trích.
Đối diện với quyết tâm rõ ràng nhưng không thổ lộ về chuyện không tranh cãi chủ đề này nữa, Anna nói: “Tớ cứ nghĩ mãi về chuyện đó trong suốt mấy tháng qua… giờ đây tớ muốn nói chuyện ấy với cậu. Dù sao thì cả hai ta đều đã trải qua chuyện đó, và với cùng một người…”
“Thế thì sao?”
Anna tiếp tục: “Tớ nhớ cái buổi chiều biết rằng tớ sẽ không bao giờ quay trở lại. Tất cả thứ nghệ thuật khốn khiếp ấy bừa bãi khắp nơi”
Molly hít một hơi thật dài. Chị nói nhanh: “Tớ không biết cậu định nói gì”. Do Anna không trả lời, nên chị nói giọng buộc tội: “Mà cậu có viết gì kể từ khi tớ đi vắng không đấy?”
“Không”
“Này tớ nói cho cậu biết”, giọng Molly rít lên, “Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu nếu cậu vứt bỏ tài năng của cậu. Tớ nói thật đấy, tớ không thể chịu đựng được việc trông chừng cậu - Tớ đã lang chạ với vẽ, múa, diễn, viết, và bây giờ thì… cậu rất có tài, Anna ạ. Tại sao thì tớ cũng không thể hiểu nổi.
“Làm sao tớ có thể nói tại sao khi mà cậu lúc nào cũng gay gắt và chỉ trích?”
Mắt Molly ngấn nước. Những giọt nước mắt ấy đã được kìm nén khi chị buông ra lời chỉ trích nặng nề nhất đối với bạn mình. Chị bộc lộ một cách khó khăn: “Trong sâu thẳm tâm tư, tớ vẫn nghĩ, rồi tớ sẽ lấy chồng, cho nên sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu tớ phí phạm tài năng bẩm sinh của tớ. Cho đến gần đây thậm chí tớ còn mơ ước có thêm con – đúng tớ biết đó là điều xuẩn ngốc, nhưng sự thực đúng là như thế. Tớ đã 40, mà Tommy thì đã lớn. Nhưng vấn đề là cậu lại không viết chỉ bởi vì cậu nghĩ đến chuyện lấy chồng…”
“Nhưng cả hai ta đều muốn lấy chồng”, Anna nói với vẻ hài hước; tinh thần cuộc nói chuyện được phục hồi; chị đau đớn hiểu rằng cuối cùng chị vẫn không đủ khả năng để tranh luận một số chủ đề với Molly.
Molly cười khan, chiếu tia nhìn rát buốt và chua xót vào người bạn và nói: “Thôi được rồi, nhưng rồi cậu sẽ phải hối tiếc đấy”.
“Hối tiếc”, Anna bỗng phá lên cười. “Molly, sao cậu không bao giờ chịu tin rằng những người khác lại có những khiếm khuyết mà cậu có nhỉ?”
“Cậu khá may mắn vì chỉ có một tài, chứ không phải bốn tài”.
“Hình như một tài của tớ có áp lực rất mạnh đến bốn tài của cậu?”
“Tớ không thể nói với cậu trong tâm trạng thế này. Tớ pha trà cho cậu trong khi chúng ta chờ Richard nhé?”
“Tớ thích uống bia hay cái gì đó khác”, chị trả lời giọng khiêu khích. “Tớ nghĩ tớ sẽ rất hứng chí được uống vào thời điểm muộn hơn”.
Molly lên giọng đàn chị, chính cái giọng mà Anna đã đưa ra: “Cậu đừng có bỡn cợt, Anna. Nhất là khi cậu thấy điều đó ảnh hưởng đến người khác như thế nào - cậu nhìn Marion ấy. Tớ tự hỏi không biết cô ấy có say sưa khi tớ đi vắng không?”
“Tớ có thể nói với cậu là cô ấy có – đúng thế, cô ấy có đến gặp tớ vài lần”.
“Cô ấy đến gặp cậu à?”
“Đấy là chuyện mà tớ muốn nói đấy, tớ đã nói với cậu rồi tớ có thể hoán đổi mà”.
Là người theo quan điểm chiếm hữu, Molly tỏ rõ sự oán giận, Anna biết chị sẽ có thái độ như thế khi nói: “Tớ cho là cậu sẽ nói Richard cũng đến gặp cậu đấy chứ?” Anna gật đầu; Molly nói mạnh mẽ: “Để tớ đi lấy bia”. Từ bếp trở ra với hai cái ly cao được để lạnh lấm tấm hạt nước, chị nói: “Nào, tốt nhất là cậu hãy nói với tớ tất cả trước khi Richard đến, nhé?”
Xin cảm ơn.
0 comments:
Đăng nhận xét