THÙY MINH
Khi ở những ngày tháng tuổi trẻ, tôi nhìn đàn ông bằng một con mắt khác với bây giờ. Những người tình sau những cuộc chia tay tan vỡ thường kết luận: Thật đáng tiếc, em chẳng biết mình muốn gì ở đàn ông! Tôi - phụ nữ, tạm dịch: Thật đáng tiếc, anh đã chẳng phải người mà em thực sự cần!
Vào những lúc còn rất trẻ, tôi đặc biệt hấp dẫn bởi những chàng trai dong dỏng, trắng trẻo và đeo kính cận. Đó được coi là đặc điểm nhận dạng của một chàng trai trong mơ, có vẻ trí thức đáng tin cậy.
Ngày ấy, tôi có thể yêu ngay một cậu học chuyên hoá và viết thư nhét vào hộc bàn tâm sự tình yêu, mặc dù chẳng biết gì ngoài tên và việc cậu có vẻ hơi lẹt đẹt ở lớp. Còn gì mong ước hơn, khi cậu có một vẻ cao ráo đặc biệt và một cặp kính cận vô cùng lãng tử? Tình yêu thầm kín được hai tuần thì bại lộ. Cậu kể toang toác với tất cả bạn bè trong lớp về một đứa con gái giấu mặt nào đó rất hay viết thư. Chẳng khác gì nhân vật diễn viên Huy Khánh thủ vai trong Cô dâu đại chiến. Lần đầu tiên tôi biết: đeo kính cận chưa chắc đã đáng tin cậy!!!
Sau đặc điểm nhận dạng, vào những năm tuổi 20, khi bản thân mình ở ngưỡng cửa tự lập của cuộc đời, tôi bắt đầu nghĩ đến nghề nghiệp của đàn ông như một thước đo chuẩn mực. Kiến trúc sư là một nghề sáng tạo trên những quy tắc, khuôn mẫu. Là người vẽ những ngôi nhà chọc trời nhưng phải tính toán chi ly sao cho nó được xây lên vững chãi. Người đàn ông làm nghề này nhất định sẽ vừa bay bổng lại vừa thực tế, thật là đúng với những gì tôi hằng tìm kiếm ở các anh.
Cũng vì ước mơ này của tôi, mà cậu bạn trai đầu tiên đã hùng hục đi đăng ký học vẽ và chuyển hồ sơ thi vào Kiến trúc, dù chỉ còn năm tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Và cũng chẳng biết bằng cách nào, cậu thi đỗ, sau này lại trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng. Một bạn trai cũ khác của tôi, bày tỏ rằng anh muốn học cao học về Kiến trúc, vì anh thích vẽ và lại rất giỏi toán. Tôi nhiệt liệt tán thành. Hiện tại, anh đã chuyển đến New York và làm nghề mà anh cực yêu thích. Chỉ có tôi là bỏ dở con đường săn đuổi các chàng kiến trúc sư của đời mình.
Khi còn trẻ hơn, mắt tôi thường chẳng bao giờ nhìn thấy những người đàn ông hơn tuổi mình quá nhiều, dù nhiều cô bạn xuýt xoa vẻ trưởng thành thấy rõ này. Nhưng sau này, những cậu trai kém tuổi, phơi phới yêu đời chẳng nghĩ gì về tương lai, khiến tôi, ở tuổi 25, thoáng lo ngại. Khi ấy, đàn ông ngoài 35 tuổi, vận comple, trong vai business man toả ra một thứ ánh sáng đặc biệt, khiến tôi mê mẩn. Tôi mạnh dạn mở rộng độ tuổi kết bạn và trò chuyện của mình.
Đúng là những anh này hiểu đời, hiểu chuyện, như có thể suy đoán mọi ý nghĩ trong cái đầu ngóc ngách của tôi, cũng vì thế những mẩu đối thoại giữa chúng tôi trở nên lý thú đặc biệt. Tôi và anh 35 tuổi (tạm hoán dụ) trò chuyện say sưa về kết cấu đất đá (anh làm nghề khoáng sản) và việc “long mạch” ở sông Tô Lịch. Hay vài chuyện thế sự xảy ra ở trời Tây. Chỉ có điều, sau vài cuộc cãi cọ, anh nói năng thiếu suy nghĩ chẳng khác gì những cậu trai kém tuổi. Tôi chán. Đàn ông khi chưa có con, dù bao nhiêu tuổi, vẫn là những cậu bé!
Có một chân lý mà phụ nữ qua các thế hệ đều kháo nhau: Hãy chọn người yêu mình. Cuối cùng, sau những cuộc rượt bắt vô bổ, tôi bị thuyết phục bởi lý thuyết này và quyết định tìm một người đàn ông yêu mình nồng nhiệt và chiều chuộng tôi như của báu. Vào một ngày đẹp trời, tôi đang bù đầu với đống công việc, cứ thấy như có ai đang nhìn mình. Quay lại thì hoá ra là cậu bạn trai ở thì hiện tại, hai mắt mở to, đang nhìn tôi đắm đuối đầy yêu thương. Tôi nuốt miếng đánh ực, như bị nghẹn một cục gì to lắm. Đúng là cậu yêu tôi nhiều thật, chỉ cần gọi một cái là đến, muốn gì cũng chiều, những món quà luôn được tặng ở những dịp chẳng phải ngày lễ gì… Nhưng tôi thấy hoá ra người ta yêu mình chưa đủ. Sau rồi, chúng tôi cũng chia tay.
Đúng là tôi chẳng biết mình muốn gì ở đàn ông thật. Phụ nữ như tôi, biết cách ăn vận một tí, không khó để thu hút một anh chàng đẹp trai về phía mình. Phụ nữ như tôi, bù đầu bù cổ trong công việc, đôi khi chỉ ước một anh người yêu thật bận bịu, chả kịp quan tâm anh làm chứng khoán hay kiến trúc sư. Phụ nữ như tôi, đã đôi chút trưởng thành, không cần người đàn ông già hơn mình nhiều tuổi. Và phụ nữ như tôi, muốn được chiều chuộng, chỉ cần tự đi shopping, spa, là chẳng cần anh chàng nào hết.
Thế là tôi lạc lối ở chặng đường tìm người yêu của mình. Đã sớm vạch ra chuyện trở thành single mom hoặc “ở giá” như nhiều chị bạn khác với tuyên ngôn: Không cần đàn ông. Thực ra là: Không biết nên cần gì ở đàn ông. Quãng đường tìm hoàng tử trong mơ, trở nên u ám hơn bao giờ hết!
Cho đến ngày tôi gặp anh. Anh không đeo kính cận, không phải kiến trúc sư, tuổi hơn tôi chẳng đủ nhiều và yêu tôi cũng chỉ in ít. Lúc mới gặp, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đến một ngày mình yêu người đàn ông này. Thậm chí yêu nhau được bốn tháng, tôi tuyên bố chia tay vì sự tranh giành quyền lực giữa tôi và anh đã không ngã ngũ. Tôi sợ thua cuộc trên một chiến tuyến mà ta không biết “kẻ thù” là ai để ngắm bắn.
Vào thời khắc chúng tôi tình cờ gặp lại trên đường, tim tôi đột nhiên kêu thình thịch.
Vào lúc anh lạnh lùng bước đi, tôi thấy chặng đường chinh phục đàn ông lại mở ra đầy chông gai trước mắt.
Giờ thì tôi biết mình thực sự tìm kiếm gì ở đàn ông. Ấy là cảm giác luôn muốn tìm kiếm và làm trái tim ta đập ồn ào hơn bao giờ hết!
Khi ở những ngày tháng tuổi trẻ, tôi nhìn đàn ông bằng một con mắt khác với bây giờ. Những người tình sau những cuộc chia tay tan vỡ thường kết luận: Thật đáng tiếc, em chẳng biết mình muốn gì ở đàn ông! Tôi - phụ nữ, tạm dịch: Thật đáng tiếc, anh đã chẳng phải người mà em thực sự cần!
Vào những lúc còn rất trẻ, tôi đặc biệt hấp dẫn bởi những chàng trai dong dỏng, trắng trẻo và đeo kính cận. Đó được coi là đặc điểm nhận dạng của một chàng trai trong mơ, có vẻ trí thức đáng tin cậy.
Ngày ấy, tôi có thể yêu ngay một cậu học chuyên hoá và viết thư nhét vào hộc bàn tâm sự tình yêu, mặc dù chẳng biết gì ngoài tên và việc cậu có vẻ hơi lẹt đẹt ở lớp. Còn gì mong ước hơn, khi cậu có một vẻ cao ráo đặc biệt và một cặp kính cận vô cùng lãng tử? Tình yêu thầm kín được hai tuần thì bại lộ. Cậu kể toang toác với tất cả bạn bè trong lớp về một đứa con gái giấu mặt nào đó rất hay viết thư. Chẳng khác gì nhân vật diễn viên Huy Khánh thủ vai trong Cô dâu đại chiến. Lần đầu tiên tôi biết: đeo kính cận chưa chắc đã đáng tin cậy!!!
Sau đặc điểm nhận dạng, vào những năm tuổi 20, khi bản thân mình ở ngưỡng cửa tự lập của cuộc đời, tôi bắt đầu nghĩ đến nghề nghiệp của đàn ông như một thước đo chuẩn mực. Kiến trúc sư là một nghề sáng tạo trên những quy tắc, khuôn mẫu. Là người vẽ những ngôi nhà chọc trời nhưng phải tính toán chi ly sao cho nó được xây lên vững chãi. Người đàn ông làm nghề này nhất định sẽ vừa bay bổng lại vừa thực tế, thật là đúng với những gì tôi hằng tìm kiếm ở các anh.
Cũng vì ước mơ này của tôi, mà cậu bạn trai đầu tiên đã hùng hục đi đăng ký học vẽ và chuyển hồ sơ thi vào Kiến trúc, dù chỉ còn năm tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Và cũng chẳng biết bằng cách nào, cậu thi đỗ, sau này lại trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng. Một bạn trai cũ khác của tôi, bày tỏ rằng anh muốn học cao học về Kiến trúc, vì anh thích vẽ và lại rất giỏi toán. Tôi nhiệt liệt tán thành. Hiện tại, anh đã chuyển đến New York và làm nghề mà anh cực yêu thích. Chỉ có tôi là bỏ dở con đường săn đuổi các chàng kiến trúc sư của đời mình.
Khi còn trẻ hơn, mắt tôi thường chẳng bao giờ nhìn thấy những người đàn ông hơn tuổi mình quá nhiều, dù nhiều cô bạn xuýt xoa vẻ trưởng thành thấy rõ này. Nhưng sau này, những cậu trai kém tuổi, phơi phới yêu đời chẳng nghĩ gì về tương lai, khiến tôi, ở tuổi 25, thoáng lo ngại. Khi ấy, đàn ông ngoài 35 tuổi, vận comple, trong vai business man toả ra một thứ ánh sáng đặc biệt, khiến tôi mê mẩn. Tôi mạnh dạn mở rộng độ tuổi kết bạn và trò chuyện của mình.
Đúng là những anh này hiểu đời, hiểu chuyện, như có thể suy đoán mọi ý nghĩ trong cái đầu ngóc ngách của tôi, cũng vì thế những mẩu đối thoại giữa chúng tôi trở nên lý thú đặc biệt. Tôi và anh 35 tuổi (tạm hoán dụ) trò chuyện say sưa về kết cấu đất đá (anh làm nghề khoáng sản) và việc “long mạch” ở sông Tô Lịch. Hay vài chuyện thế sự xảy ra ở trời Tây. Chỉ có điều, sau vài cuộc cãi cọ, anh nói năng thiếu suy nghĩ chẳng khác gì những cậu trai kém tuổi. Tôi chán. Đàn ông khi chưa có con, dù bao nhiêu tuổi, vẫn là những cậu bé!
Có một chân lý mà phụ nữ qua các thế hệ đều kháo nhau: Hãy chọn người yêu mình. Cuối cùng, sau những cuộc rượt bắt vô bổ, tôi bị thuyết phục bởi lý thuyết này và quyết định tìm một người đàn ông yêu mình nồng nhiệt và chiều chuộng tôi như của báu. Vào một ngày đẹp trời, tôi đang bù đầu với đống công việc, cứ thấy như có ai đang nhìn mình. Quay lại thì hoá ra là cậu bạn trai ở thì hiện tại, hai mắt mở to, đang nhìn tôi đắm đuối đầy yêu thương. Tôi nuốt miếng đánh ực, như bị nghẹn một cục gì to lắm. Đúng là cậu yêu tôi nhiều thật, chỉ cần gọi một cái là đến, muốn gì cũng chiều, những món quà luôn được tặng ở những dịp chẳng phải ngày lễ gì… Nhưng tôi thấy hoá ra người ta yêu mình chưa đủ. Sau rồi, chúng tôi cũng chia tay.
Đúng là tôi chẳng biết mình muốn gì ở đàn ông thật. Phụ nữ như tôi, biết cách ăn vận một tí, không khó để thu hút một anh chàng đẹp trai về phía mình. Phụ nữ như tôi, bù đầu bù cổ trong công việc, đôi khi chỉ ước một anh người yêu thật bận bịu, chả kịp quan tâm anh làm chứng khoán hay kiến trúc sư. Phụ nữ như tôi, đã đôi chút trưởng thành, không cần người đàn ông già hơn mình nhiều tuổi. Và phụ nữ như tôi, muốn được chiều chuộng, chỉ cần tự đi shopping, spa, là chẳng cần anh chàng nào hết.
Thế là tôi lạc lối ở chặng đường tìm người yêu của mình. Đã sớm vạch ra chuyện trở thành single mom hoặc “ở giá” như nhiều chị bạn khác với tuyên ngôn: Không cần đàn ông. Thực ra là: Không biết nên cần gì ở đàn ông. Quãng đường tìm hoàng tử trong mơ, trở nên u ám hơn bao giờ hết!
Cho đến ngày tôi gặp anh. Anh không đeo kính cận, không phải kiến trúc sư, tuổi hơn tôi chẳng đủ nhiều và yêu tôi cũng chỉ in ít. Lúc mới gặp, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đến một ngày mình yêu người đàn ông này. Thậm chí yêu nhau được bốn tháng, tôi tuyên bố chia tay vì sự tranh giành quyền lực giữa tôi và anh đã không ngã ngũ. Tôi sợ thua cuộc trên một chiến tuyến mà ta không biết “kẻ thù” là ai để ngắm bắn.
Vào thời khắc chúng tôi tình cờ gặp lại trên đường, tim tôi đột nhiên kêu thình thịch.
Vào lúc anh lạnh lùng bước đi, tôi thấy chặng đường chinh phục đàn ông lại mở ra đầy chông gai trước mắt.
Giờ thì tôi biết mình thực sự tìm kiếm gì ở đàn ông. Ấy là cảm giác luôn muốn tìm kiếm và làm trái tim ta đập ồn ào hơn bao giờ hết!
Nguồn:
Tôi muốn gì ở đàn ông
14 comments:
He he, tình là cái chi chi? em hem có biết. Em chỉ biết vẽ nude chơi thoai ;))
huhu, em cũng chẳng biết gì về đàn ông nên luôn thất bại trước đàn ông, anh ạ :((
@LU:
"Tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không"!
@MCVB:
Chắc bây giờ biết đôi chút rồi chứ?
Ấy là cảm giác luôn muốn tìm kiếm và làm trái tim ta đập ồn ào hơn bao giờ hết! - câu này một nam giới nói về phụ nữ cũng hợp lý mà ...hà hà...
Anh Cường : Chân lí nằm ở chỗ nì -->
Có? có? không? không?...không như có
Không? không? có? có?...có cũng như không
:=))
Biết nhiều biết ít chứ khó mà biết đủ.
:)) title hay anh ạ
Một bài post về cùng chủ đề ở blog của mình: http://zisianthus.blogspot.com/2011/04/what-do-women-want.html
Đàn ông mãi mãi vẫn là những cậu bé. Hiểu được đàn ông không khó, yêu được đàn ông mới khó.
Phụ nữ cần gì ở đàn ông: một người tình và một người bạn.
Mình rút ra những điều này sau hơn 40 năm cuộc đời, hehe.
:D hihi, có chứ, em biết mình muốn gì ở đàn ông.
1, mở cửa xe và đương nhiên là lái xe chở em đi
2, mời em đi ăn nhà hàng đẹp và ngon
3, tặng hoa, nước hoa và những gì em thích
4, gọi điện cho em mỗi ngày
5, nói điều mà anh í muốn ở em, nếu làm được thì em sẽ xem xét tiếp, k thì em... say googbye :D :D
...
đàn ông thích câu cá, và con cá nào càng khó câu thì anh ta càng thù lâu nhớ dai, còn cá nào dễ câu thì anh ta lại ném trở lại :D :D
tuy nhiên không phải đàn ông nào cũng có kỹ năng câu cá :D
xin phép anh ạ :P
thật ra đàn ông thích phụ nữ yếu đuối một tí, dựa dẫm và phụ thuộc vào anh í một tí... phụ nữ mạnh mẽ quá, đọc lập quá thì thường làm đàn ông... sợ.
đàn ông thích chinh phục, chứ không thích bị chinh phục... có phải vì vậy mà anh đặt title của bài này ??
em đoán mò :D
@Mèo: phụ nữ mạnh mẽ và độc lập là những đồn địch mạnh, kiên cố, chỉ những kẻ yếu bóng vía mới sợ đánh đồn mạnh thôi :-D
Bài vui và hay quá em ạ! Mà quan trọng là nó hơi bị đúng nữa chứ. Hì!
mèo điệu: Cũng chưa hẳn đã là như thế, nhất là trong giai đoạn hiện nay. Đàn ông thích phụ nữ là phụ nữ mà!
Titi: Đúng rồi, bởi vì đồn có địch mới là đồn đáng kể. Đồn không có địch đâu có hấp dẫn gì đâu chứ!
Polka Dols: Qúa đúng bạn ạ!
Đần Ông cũng chẳng biết gì về Đàn Bà cả đâu? Đàn bà thừa biết Đàn Ông sẽ hành động theo thứ tự là họ xin NGỒI với mình, rồi xin NẰM với mình, sau đó là họ ĐI luôn> nên người phụ nữ thông minh là người phụ nữ cứ để cho họ ngồi mãi với mình thì họ se không biến mất đâu! Mà bọn Đàn ông lại bảo: ghét cái bọn Phụ nữ SMRAT, chỉ thích Dàn bà Sexy cho mà xem! Nhưng họ nhầm phụ nữ càng smart bao nhiêu thì họ lại càng Sexy một cách thông minh bấy nhiêu! Nào các Anh chọn loại nào? Cái gì đến sẽ đến! BE NATURE!
Đăng nhận xét