THI AN
Dọn phòng ngủ tôi mới biết anh quên điện thoại. Vợ chồng tôi có quy ước ngầm là không bao giờ được kiểm tra điện thoại của nhau. Nhưng cả tháng nay, hình như linh tính đàn bà mách bảo chồng mình “đang có vấn đề”, nên không cưỡng được sự tò mò, tôi khởi động máy thì thấy có tin nhắn: “Hai hôm rồi không gặp, em nhớ anh thắt ruột. Anh cũng vậy, phải không cưng?”.
Đã sống với nhau mười mấy năm, tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh có quan hệ trên mức thông thường với bất cứ phụ nữ nào, nên nội dung tin nhắn này làm tôi hơi choáng váng. Câu chữ trong tin nhắn rõ ràng không phải trêu đùa, mà hàm chứa yêu đương tha thiết.
Tác giả tin nhắn là một phụ nữ chồng con đề huề mà vẫn có tình cảm “ngoài luồng” hay là cô gái non tơ muốn cặp bồ tạm thời để giải quyết sinh lý và thỏa mãn ăn diện, thật khó biết.
Do đã đọc đâu đó một tài liệu nghiên cứu về giới, các nhà khoa học cho rằng, đàn bà ghen phần lớn là do phòng vệ từ xa, đó là tính ghen của phái yếu, nên nghĩ mình “cảnh giác” quá thừa mà lo lắng những chuyện không đâu, nhưng nghĩ lại, không phải vậy, vì tôi tin vào cảm quan của bản thân.
Tự dưng tôi nhớ lại, mấy tháng trước, chồng tôi yêu cầu trước khi đi ngủ phải tắt nguồn điện thoại. Nghĩ cũng phải, vì như thế khỏi bị thức giấc bởi một cuộc gọi hay một tin nhắn không cần thiết, có khi là tin nhắn rác, và nhất là để tránh bị quấy rầy những khi đang mặn nồng, vì thế tôi không hề nghi ngờ sự không chung thủy của anh.
Tôi lại nhớ đến tài liệu nghiên cứu về giới, rằng, người vợ đừng tin vào việc chồng đáp ứng đủ sinh lý cho mình chứng tỏ anh ta không có người đàn bà thứ hai. Kết luận này quả là đúng, vì chỉ cần nghe tiếng thở dài của chồng là tôi biết sự miễn cưỡng của anh.
Và mấy tháng qua, đã nhiều lần anh thường thở dài như thế. Tôi cũng biết rằng, đàn ông đam mê tình dục, còn đàn bà thì tôn thờ tình yêu, như tôi đã tôn thờ tình yêu của tôi đối với anh.
Tôi có thể tha thứ cho chồng nếu đôi khi anh “vui vẻ” với ai đó nhưng vẫn yêu vợ, bởi đàn ông khác hẳn đàn bà, khi không còn yêu chồng họ mới ăn ngủ với người khác.
Xâu chuỗi mọi sự kiện và suy nghĩ ấy, tôi bình tĩnh trở lại và nhắn tin cho “đối phương”: “Chị cám ơn em đã thăm hỏi đến chồng chị. Chuyện nhớ nhung là quyền của em, nhưng chồng chị luôn có vợ con bên cạnh, không việc gì phải nhớ người qua đường”.
Tối hôm ấy anh gọi điện thoại bàn nói với tôi là nhậu say quá, về sợ không an toàn, phải ngủ lại nhà bạn. Tôi biết đó là cái cớ để anh “nói chuyện” với “tình yêu ngoài luồng”, nên im lặng. Rõ ràng tin nhắn của tôi đã tác động đến người đàn bà ấy và tôi không thể không “rộng lượng” để họ gặp nhau vì biết đâu là lần cuối.
Dù vậy, tôi cũng nhắn tin cho ba người bạn, cũng là đối tác kinh doanh thân nhất của gia đình chúng tôi, nơi thi thoảng anh ngủ lại vì say, vì một hợp đồng kinh tế nào đó cần thảo luận kỹ.
Tôi cũng không bất ngờ khi cả ba người bạn ấy trả lời tin nhắn có nội dung na ná nhau: Yên tâm, thằng chồng yêu quý của em nó xỉn nên ngủ lại nhà anh. Đàn ông ma mãnh thế đấy, vậy mà đàn bà không thể thiếu họ, ít nhất là với tôi!
Tối hôm sau anh về, tôi biết anh cố tỏ ra bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, và chắc anh cũng nhận ra thái độ không bình thường của tôi dù vẫn dịu dàng như mọi khi. Tôi cũng không xóa hai tin nhắn như vừa kể, cũng là một cách cảnh báo anh về mối quan hệ kia.
Lúc này mà tra hỏi hay khuyên nhũ anh điều gì đều không có tác dụng, nếu anh còn quyến luyến với người đàn bà mà tôi không muốn gặp, cũng không muốn biết tên. Người ta thường nói, có hai loại người không nghe lời khuyên, một là người đang say rượu, hai là người đang say tình.
Mấy tháng sau, trong khi tôi gần như quên cái tin nhắn làm mình mỏi mệt ấy, thì một người bà con làm cùng công ty với anh bảo tôi phải tìm cách giữ chồng, vì biết chắc anh và cô chánh văn phòng có tình riêng.
Người bà con ấy là mẫu đàn ông nhiều phụ nữ mê: mạnh mẽ, quyết đoán, cẩn trọng, đã 45 tuổi nhưng chưa hề có “tai tiếng” ái tình, vì thế tôi tin đó là tin chính xác.
Lần này thì tôi không dùng điện thoại để “cảnh báo tình địch” mà muốn “bắt tại trận”, nên một buổi trưa, tôi đột ngột xuất hiện nơi công ty anh.
Anh không có mặt trong phòng làm việc, mấy nhân viên văn phòng tiếp tôi rất niềm nở, mời ngồi, mời nước, thay nhau nói tốt về anh - nói tốt một cách vô tư chứ không tỏ ra nịnh nọt phu nhân của sếp.
Tôi khéo léo hỏi dò nhân sự trong văn phòng, các cô kể đâu ra đó, nhưng khi hỏi người phụ trách văn phòng, họ lại nhìn nhau, tỏ thái độ cảnh giác. Tôi nghĩ, sếp của họ có uy tín thế nào thì nhân viên mới nói tốt như thế và tỏ ra bảo vệ như thế.
Tôi đến văn phòng là muốn tận mắt thấy người phụ nữ mà anh gian díu để có cách giữ chồng chứ không có ý định đánh ghen, bởi đánh ghen không giải quyết được vấn đề gì, lại thường dẫn đến ly dị, mà tôi thì còn yêu anh, lại không muốn hai con thiếu cha hoặc mẹ.
Sau khi trò chuyện với các nhân viên của anh, tôi càng muốn anh chấm dứt quan hệ với cô chánh văn phòng, cũng chính là tác giả tin nhắn nhớ nhung mấy tháng trước, như khẳng định của ông anh bà con.
Không cho anh biết, tôi mời “tình địch” ra một quán cà phê có không gian thơ mộng. Cũng không rào trước đón sau, tôi nói thẳng: Chị biết cái tin nhắn trước đây là của em và cũng biết em và chồng chị ít gặp nhau hơn, kín đáo hơn, nhưng chưa buông nhau ra được.
Khi có chồng, có con, em sẽ hiểu thấu tâm trạng của chị bây giờ. Chị ghen nhưng không đánh ghen vì chị hiểu nhu cầu tình cảm của con người. Chị chờ quyết định của em...
Nhẹ nhàng thế mà tôi giữ được anh, giữ cho hai con không phải chứng kiến cảnh cha mẹ ra tòa rồi mỗi người một nơi, gia đình tan nát. Vì thế mà tôi kể lại chuyện này với hy vọng, ai rơi vào hoàn cảnh như tôi thì có thể “tham khảo” cách giải quyết.
Dọn phòng ngủ tôi mới biết anh quên điện thoại. Vợ chồng tôi có quy ước ngầm là không bao giờ được kiểm tra điện thoại của nhau. Nhưng cả tháng nay, hình như linh tính đàn bà mách bảo chồng mình “đang có vấn đề”, nên không cưỡng được sự tò mò, tôi khởi động máy thì thấy có tin nhắn: “Hai hôm rồi không gặp, em nhớ anh thắt ruột. Anh cũng vậy, phải không cưng?”.
Đã sống với nhau mười mấy năm, tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh có quan hệ trên mức thông thường với bất cứ phụ nữ nào, nên nội dung tin nhắn này làm tôi hơi choáng váng. Câu chữ trong tin nhắn rõ ràng không phải trêu đùa, mà hàm chứa yêu đương tha thiết.
Tác giả tin nhắn là một phụ nữ chồng con đề huề mà vẫn có tình cảm “ngoài luồng” hay là cô gái non tơ muốn cặp bồ tạm thời để giải quyết sinh lý và thỏa mãn ăn diện, thật khó biết.
Do đã đọc đâu đó một tài liệu nghiên cứu về giới, các nhà khoa học cho rằng, đàn bà ghen phần lớn là do phòng vệ từ xa, đó là tính ghen của phái yếu, nên nghĩ mình “cảnh giác” quá thừa mà lo lắng những chuyện không đâu, nhưng nghĩ lại, không phải vậy, vì tôi tin vào cảm quan của bản thân.
Tự dưng tôi nhớ lại, mấy tháng trước, chồng tôi yêu cầu trước khi đi ngủ phải tắt nguồn điện thoại. Nghĩ cũng phải, vì như thế khỏi bị thức giấc bởi một cuộc gọi hay một tin nhắn không cần thiết, có khi là tin nhắn rác, và nhất là để tránh bị quấy rầy những khi đang mặn nồng, vì thế tôi không hề nghi ngờ sự không chung thủy của anh.
Tôi lại nhớ đến tài liệu nghiên cứu về giới, rằng, người vợ đừng tin vào việc chồng đáp ứng đủ sinh lý cho mình chứng tỏ anh ta không có người đàn bà thứ hai. Kết luận này quả là đúng, vì chỉ cần nghe tiếng thở dài của chồng là tôi biết sự miễn cưỡng của anh.
Và mấy tháng qua, đã nhiều lần anh thường thở dài như thế. Tôi cũng biết rằng, đàn ông đam mê tình dục, còn đàn bà thì tôn thờ tình yêu, như tôi đã tôn thờ tình yêu của tôi đối với anh.
Tôi có thể tha thứ cho chồng nếu đôi khi anh “vui vẻ” với ai đó nhưng vẫn yêu vợ, bởi đàn ông khác hẳn đàn bà, khi không còn yêu chồng họ mới ăn ngủ với người khác.
Xâu chuỗi mọi sự kiện và suy nghĩ ấy, tôi bình tĩnh trở lại và nhắn tin cho “đối phương”: “Chị cám ơn em đã thăm hỏi đến chồng chị. Chuyện nhớ nhung là quyền của em, nhưng chồng chị luôn có vợ con bên cạnh, không việc gì phải nhớ người qua đường”.
Tối hôm ấy anh gọi điện thoại bàn nói với tôi là nhậu say quá, về sợ không an toàn, phải ngủ lại nhà bạn. Tôi biết đó là cái cớ để anh “nói chuyện” với “tình yêu ngoài luồng”, nên im lặng. Rõ ràng tin nhắn của tôi đã tác động đến người đàn bà ấy và tôi không thể không “rộng lượng” để họ gặp nhau vì biết đâu là lần cuối.
Dù vậy, tôi cũng nhắn tin cho ba người bạn, cũng là đối tác kinh doanh thân nhất của gia đình chúng tôi, nơi thi thoảng anh ngủ lại vì say, vì một hợp đồng kinh tế nào đó cần thảo luận kỹ.
Tôi cũng không bất ngờ khi cả ba người bạn ấy trả lời tin nhắn có nội dung na ná nhau: Yên tâm, thằng chồng yêu quý của em nó xỉn nên ngủ lại nhà anh. Đàn ông ma mãnh thế đấy, vậy mà đàn bà không thể thiếu họ, ít nhất là với tôi!
Tối hôm sau anh về, tôi biết anh cố tỏ ra bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, và chắc anh cũng nhận ra thái độ không bình thường của tôi dù vẫn dịu dàng như mọi khi. Tôi cũng không xóa hai tin nhắn như vừa kể, cũng là một cách cảnh báo anh về mối quan hệ kia.
Lúc này mà tra hỏi hay khuyên nhũ anh điều gì đều không có tác dụng, nếu anh còn quyến luyến với người đàn bà mà tôi không muốn gặp, cũng không muốn biết tên. Người ta thường nói, có hai loại người không nghe lời khuyên, một là người đang say rượu, hai là người đang say tình.
Mấy tháng sau, trong khi tôi gần như quên cái tin nhắn làm mình mỏi mệt ấy, thì một người bà con làm cùng công ty với anh bảo tôi phải tìm cách giữ chồng, vì biết chắc anh và cô chánh văn phòng có tình riêng.
Người bà con ấy là mẫu đàn ông nhiều phụ nữ mê: mạnh mẽ, quyết đoán, cẩn trọng, đã 45 tuổi nhưng chưa hề có “tai tiếng” ái tình, vì thế tôi tin đó là tin chính xác.
Lần này thì tôi không dùng điện thoại để “cảnh báo tình địch” mà muốn “bắt tại trận”, nên một buổi trưa, tôi đột ngột xuất hiện nơi công ty anh.
Anh không có mặt trong phòng làm việc, mấy nhân viên văn phòng tiếp tôi rất niềm nở, mời ngồi, mời nước, thay nhau nói tốt về anh - nói tốt một cách vô tư chứ không tỏ ra nịnh nọt phu nhân của sếp.
Tôi khéo léo hỏi dò nhân sự trong văn phòng, các cô kể đâu ra đó, nhưng khi hỏi người phụ trách văn phòng, họ lại nhìn nhau, tỏ thái độ cảnh giác. Tôi nghĩ, sếp của họ có uy tín thế nào thì nhân viên mới nói tốt như thế và tỏ ra bảo vệ như thế.
Tôi đến văn phòng là muốn tận mắt thấy người phụ nữ mà anh gian díu để có cách giữ chồng chứ không có ý định đánh ghen, bởi đánh ghen không giải quyết được vấn đề gì, lại thường dẫn đến ly dị, mà tôi thì còn yêu anh, lại không muốn hai con thiếu cha hoặc mẹ.
Sau khi trò chuyện với các nhân viên của anh, tôi càng muốn anh chấm dứt quan hệ với cô chánh văn phòng, cũng chính là tác giả tin nhắn nhớ nhung mấy tháng trước, như khẳng định của ông anh bà con.
Không cho anh biết, tôi mời “tình địch” ra một quán cà phê có không gian thơ mộng. Cũng không rào trước đón sau, tôi nói thẳng: Chị biết cái tin nhắn trước đây là của em và cũng biết em và chồng chị ít gặp nhau hơn, kín đáo hơn, nhưng chưa buông nhau ra được.
Khi có chồng, có con, em sẽ hiểu thấu tâm trạng của chị bây giờ. Chị ghen nhưng không đánh ghen vì chị hiểu nhu cầu tình cảm của con người. Chị chờ quyết định của em...
Nhẹ nhàng thế mà tôi giữ được anh, giữ cho hai con không phải chứng kiến cảnh cha mẹ ra tòa rồi mỗi người một nơi, gia đình tan nát. Vì thế mà tôi kể lại chuyện này với hy vọng, ai rơi vào hoàn cảnh như tôi thì có thể “tham khảo” cách giải quyết.
Nguồn:
Khéo ghen
12 comments:
hị hị, việc gì mất time như thế nì. Nếu là em, thì em mò vào đọc hết tất tần tật mail đến phone của cả chồng, và của cả các em bồ qua đường của chồng.
Đọc chán, em sẽ đọc sang đến gia phả bồ nhí bồ nhỏ, của mấy em bồ qua đường, của chồng luôn.
Rồi từ đó em lại đọc tiếp đến cả gia phả ruột rà của bồ nhí bồ nhỏ, của bồ qua đường của chồng em.
Cuối cùng, em tập hợp lại thành một chuỗi cả làng bị cắm sừng dây chuyền, như cái cây tẻ nhánh.
Rồi em bắt đầu khảo sát và ngâm kíu, em tỉa nhánh vặt lá, em tỉa từ từ. Em ko tỉa vội vì để đấy cũng là một môn học ngâm kíu tâm lí con người hơi bị hay.
Em tỉa tà tà...cuối cùng thì chỉ còn tồn tại lại em và chồng em thôi. Dân kỹ thuật thì thường giải quyết vấn đề theo pha học kỹ thực :))
Nhỏ Lu xem vậy mà độc nha.
Vụ này chắc chỉ có ở phụ nữ VN. Mình là mình đấm phụp phát vào mặt chồng luôn.
Cách "ghen" của chị trong bài viết hay quá! Nhưng để làm được thì rất khó! Hic...
Em chưa có gia đình nên có thể chưa hiểu biết cặn kẽ được nhưng là đàn bà, đôi khi nóng tính nên thường mất khôn. Ai cũng biết nếu phát hiện ra chồng đi "cải thiện" bên ngoài nếu làm ầm lên thì khả năng ly dị là rất cao. Biết vậy nhưng đôi khi không làm được. Nhất là khi mình đã dành trọn tình cảm, sự tin tưởng, trân trọng đối với chồng mình, bị phản bội hẳn sẽ rất đau khổ và thường là sẽ "nổi điên" lên.
Em thì cứ nghĩ nếu muốn gđ hạnh phúc và giữ được sự tin yêu, kính trọng của vợ con thì người đàn ông cũng nên có "điểm dừng". Chứ cứ đi "gây chuyện" xong mọi chuyện vỡ nở ra, lại quay ra đánh giá là vợ mình không biết cách "ghen khoé" để gia đình đổ vỡ. Hay "không ngờ cô ấy như vậy"...hic. Sau này còn con cái nữa mà, mình như thế nếu con cái nó biết, có khi sau này có chuyện gì, nói nó cũng không "thèm nghe" ý...Hic. Vì lúc đó sự tôn trọng về người chồng, người cha đâu còn nữa.
Cái bát một lần vỡ, dù có hàn gắn khéo đến đâu vẫn có vết nứt mà!
em chưa gặp tình huống này, nhưng bạn em thì đã gặp. Nó cũng sốc và nhắn lại là " chồng chị đi vắng, em cẩn thận khi nhắn tin nhé"... sau đó là quãng time đau khổ kéo dài 2 năm, chồng nó biết là vợ biết chuyện, 2 vợ chồng có ngồi nói chuyện với nhau, cuối cùng thì chuyện với cô bồ cũng chấm dứt. Em thấy phần lớn phụ nữ nào có lòng vị tha đều tha thứ cho chồng, chấp nhận tự làm lành vết thương lòng của mình. Hầu hết họ đều lo lắng con cái không có bố. Mà sao những ông chồng đáng kính khi đi ngoai tình ít khi nghĩ đến con thế. Rồi khi có nghĩ đến, họ lại bào chữa đấy là đàn ông, dễ tha thứ hơn.
@lvu
trời ơi, công nhận bạn dữ thiệt :-D
@anh VMC
mấy cái chuyện này rất là nhức đầu nếu người trong cuộc không dứt khoát giải quyết vấn đề, kết thúc chuyện cho sớm thì mệt mỏi sẽ kéo dài.
Riêng cá nhân em, yêu nhau, sống với nhau là phải trung thành với nhau tuyệt đối. Một trong hai đã có tư tưởng, hoặc dối nhau thế kia thì có giải quyết, ngồi nói chuyện với nhau để bỏ qua, để tha thứ...thì tình cảm vợ chồng cũng đã vỡ mất một mảnh rồi. Mà kiểu đã vỡ rồi, cố hàn gắn, dán lại cũng không thể nguyên vẹn như trước. Sống lại với nhau chỉ là miễn cưỡng, ép bản thân yêu lại thôi. Đến với nhau vì tình yêu mà tình yêu đã không còn thì : chia tay. Không chịu được cảnh ăn chung bàn, nằm chung giường với một người đã dối mình như thế. Ai cũng đã đủ tuổi để chịu trách nhiệm với hành động của mình. Có lỡ dại thì can đảm lãnh nhận hậu quả.
Em chưa bao giờ có tư tưởng sẽ nói chuyện với tình địch, chỉ tập trung xử người của mình thôi :-) Bắt ghen thì em đồng ý. Mà đã bắt được rồi thì bước tiếp theo là li dị. Nếu tôn thờ sự chung thủy thì không nên giữ người không chung thủy bên cạnh. Còn nói về lòng vị tha của người trong cuộc thì OK, li dị xong, em vẫn xem anh là bạn tốt. Kiểu này là vị tha lắm đó, vì thấy 9/10 trường hợp ở VN, sau li hôn, người ta xem nhau như kẻ thù hoặc có ấn tượng rất xấu với người kia.
Đàn ông sướng thật!
Chuyện tình cảm thật khó nói. Dễ với người này những có thể lại thật khó với người kia. Cách xử sự của nhân vật trong bài này thật đáng khen. Và có thể, đó là cách duy nhất có hiệu quả thì phải.
Nếu là em thì em ko hơi đâu xử lý bồ, em chỉ xử lý chồng thôi, hehe.
Chắc mình còn non :D
Đây là bài văn mẫu, có rất ít chi tiết mâu thuẫn hành vi. Hì.
Bài này tác giả là đàn ông. Thể loại lẫn giữa hiện thực lãng mạn quá đà) và viễn tưởng.
Oài, oài, oài, em hong biết ghen, em chưa bao giờ phải ghen nên hong ý kiến :-P
Mất công quá! Chẳng hiểu người đàn bà trong câu chuyện muốn níu giữ điều gì? Một gia đình vợ có chồng, con có bố ư? Sao thân phận chị ta lại thảm hại thế nhỉ?
Tôi đánh giá lòng chung thuỷ là yếu tố quan trọng nhất trong hôn nhân, là phẩm chất cần có của một con người trưởng thành. Thiếu nó, hôn nhân không đáng để tồn tại. Thiếu nó, người cha/ người mẹ đó không cần hiện diện hàng ngày trong cuộc sống của các con tôi. Thiếu vắng họ, hình ảnh họ có lẽ sẽ đẹp hơn (nhiều sự thật mờ nhạt thì mới đẹp) trong tâm trí các con tôi.
Đăng nhận xét