27/4/12

NGÀY AN BÌNH CUỐI CÙNG


Chị đi công tác ở H. 
Nói thực là chị không muốn đến H. Nơi ấy gắn với một kỷ niệm đau buồn. 
Nếu không có chuyến đi công tác này, thì có lẽ chị sẽ chẳng bao giờ quay trở nơi đây. 
Công việc xong xuôi, đến lúc phải trở về.
Suốt mấy ngày qua, chị vội vã cố làm mọi việc cho xong thật nhanh, nhưng đến lúc này, đột nhiên có cái gì níu kéo chị, khiến chị tần ngần.
Có nên ra về không nhỉ?
Chị ngồi thừ một lúc trong phòng khách sạn, bên chiếc vali nhỏ đã được đóng gói xong. 
Rồi không hiểu có một mệnh lệnh vô hình nào đó khiến chị rút điện thoại và gọi đến phòng vé xin đổi sang chuyến bay cùng giờ vào ngày mai.
Rồi chị gọi  taxi đi ra khu resort ở cách trung tâm thành phố hơn hai chục cây số...
... Chị đến khu resort này cách đây hai năm. Không phải một mình chị, mà cả đại gia đình. Bố mẹ chị. Vợ chồng chị cùng đứa con trai. Hai cô em gái cũng đầy đủ chồng con. 
Hầu như năm nào đại gia đình chị cũng đi nghỉ hè cùng nhau. Mỗi năm một nơi. Ai "bắt được tiền" thì bao toàn bộ, năm nào không ai có may mắn đó thì ba gia đình đóng góp tùy theo sức của mình.
Hai năm trước chị kiếm được một khoản tiền kha khá nhờ mua đi bán lại mấy mảnh đất nên quyết định bao cả nhà đi nghỉ ở khu resort mới xây này.
Hơn chục con người thuê một cái biệt thự  hai tầng 4 phòng có khoảng sân rộng nhìn thẳng ra bãi biển. 
Chị còn nhớ  buổi chiều một ngày trước khi trở về.
Lũ trẻ con mặc đồ bơi, người đen nhẻm, í ới chơi đủ trò, chốc chốc lại chạy ào xuống biển rồi lại chạy lên bờ cãi nhau chí chóe.
Hai ông bà già quanh quẩn trên bậc tam cấp của ngôi biệt thự, thi thoảng lại lớn tiếng quát bọn trẻ.
Ba người đàn ông cọc chèo lôi bia ra uống, bàn đủ chuyện trên giời dưới biển.
Ba người phụ nữ nằm trên đám ghế dài dưới tán ô.
Cô em chị mặt mũi khó đăm đăm. Con này đi nghỉ rồi mà vẫn còn nghĩ về cổ cánh, chứng khoán. Chị nghĩ thế.
Chị gắt: "Thôi em cất cái mặt ấy đi cho chị nhờ".
Cô em thì thào: "Đột nhiên em lại đau quá chị ạ".
Chị hỏi: "Đau gì"? 
Cô trả lời: "Người em khó chịu quá, chẳng nhẽ lại kêu thì mọi người mất vui".
Chị an ủi: "Chắc không có gì đâu em".
Cô em chị bị ung thư vú, đã được phẫu thuật và các bác sĩ nói rằng cô có thể sống thêm một thời gian dài nữa.
Ba người phụ nữ đột ngột im lặng, nắm chặt tay nhau.
Từ đó cho đến lúc rời H. trở về nhà, cô em  vui vẻ, một chuyến đi thật trọn vẹn, nếu như không có thoáng gợn dưới bóng ô mà chỉ có ba người phụ nữ biết với nhau.
Vài tháng sau chuyến đi ấy, cô ra đi, bỏ lại chồng và hai đứa con thơ.
Chị không hình dung ra phải làm thế nào để bù đắp tình cảm cho chúng.
Nhưng nỗi đau vẫn chưa chấm dứt ở đó. Sự ra đi đau đớn của cô con gái út đã quật ngã bà mẹ. Bà qua đời sau cô ít lâu.
... Đó là lần cuối cùng cả đại gia đình chị đi nghỉ cùng nhau. 
Chị trở lại khu resort, nói lễ tân cho chị book cả ngôi biệt thự đó một đêm.
Chàng trai phục vụ xách chiếc vali cho chị đến biệt thự vừa đi vừa hỏi: "Những người khác mấy giờ đến hả chị?".
Chị ầm ừ không trả lời.
Nhận phòng xong, chị leo lên tầng thượng, nhìn xuống dưới. Bậc tam cấp có hai chiếc ghế xa lông nơi bố mẹ chị ngồi. Bà mẹ chốc chốc lại đứng dậy, tay chống nạnh, tay chỉ chỏ quát bọn trẻ con dưới bãi biển.
Chiếc bàn gỗ hình tròn có mấy chiếc ghế gỗ đặt xung quanh, nơi đám đàn ông uống bia, rôm rả chuyện chính trường thế giới.
Mấy chiếc ghế dài đặt ở bãi cát nơi thềm gạch chấm dứt. Ba chị em chị đã nằm trên những chiếc ghế dài đó buôn chuyện.
Tất cả giờ đây vắng tanh. Giờ đây chỉ có một mình chị ở ngôi biệt thự này.
Chị đi xuống dưới, nhẹ nhàng đặt chân xuống nền gạch, rồi chầm chậm bước xuống bãi cát.
Trời tối sầm và mưa đột nhiên rơi ràn rạt. Biển phía trước gầm gừ. Thiên nhiên như muốn quăng quật, nhấc bổng ngôi biệt thự và chị ném ra khoảng không đầy đe dọa kia.
Chị bật khóc. Không phải sợ hãi. Giá mà được chết lúc này. Chị muốn gặp lại họ. Gặp lại em gái và mẹ. Chị muốn được đi cùng họ. 
Chị khóc vì sự vô lý của sinh tử.
Chị khóc vì  bất lực. Chị biết rằng cơn mưa rồi sẽ tan, sẽ chỉ còn chị ở đây một mình và hoang vắng trong cái biệt thự gắn liền với kỷ niệm êm đềm cuối cùng của gia đình.

 

11 comments:

An Thảo on lúc 21:19 27 tháng 4, 2012 nói...

Buồn quá. Buồn chết đi được. Rất nhiều lúc em nghĩ đây đang là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời em. Con chưa ra khỏi gia đình, những người thân yêu còn đủ cả.

Pig on lúc 21:54 27 tháng 4, 2012 nói...

lâu r mới thấy anh có bài viết mới, cơ mà sao buồn thế

Nặc danh nói...

Anh bảo em không được khóc khi đọc bài này. Tối qua em đã không khóc... Đêm qua em không tài nào ngủ... Sáng nay dậy, Hà nội ngày nghỉ lễ vắng hoe vắng hoắt. Em đọc lại... Và khóc...

Titi on lúc 21:04 28 tháng 4, 2012 nói...

Viết được ra những uẩn khúc, đau đớn không nói thành lời được cũng là một cách trút, cất bỏ phần nào gánh nặng quá lớn trong lòng. Hy vọng chị ấy sẽ thấy nhẹ nhõm hơn sau mỗi dòng chữ kia :-)

Lana on lúc 23:38 28 tháng 4, 2012 nói...

Người ta đi qua, nhưng đúng là không thể quen với nỗi đau mất mát người thân...

Nặc danh nói...

Cam on ban ve bai viet

S&S nói...

Sống trong đủ đầy vẫn bất an.
Đời bây giờ là vậy.
Biết rằng không nên phụ họa để buồn càng buồn hơn...nhưng...

Thuy Dam Minh on lúc 10:01 2 tháng 5, 2012 nói...

Đúng là câu chuyện buồn, buồn quá! Nhưng nó cho ta nhiều lẽ sống ở đời.

Nặc danh nói...

tôi cũng có 1 người bạn anh ấy bị khối u di căn ở nảo,thời gian sống của anh đang tính từng ngày một!

crude oil futures on lúc 14:15 14 tháng 5, 2012 nói...

Cuộc sống này vô cùng ngắn ngủi, cho nên những giây phút còn trên đời này, hãy biết trân trọng những gì mình có, hãy biết yêu thương những người thân yêu quanh mình, hãy biết quan tâm, chia sẻ, cho đi yêu thương, và vứt bỏ mọi hận thù.

Unknown on lúc 01:37 14 tháng 8, 2012 nói...

câu chuyện của bạn buồn thât, nhưng nó lại để lại cho người ta nhiều cảm xúc, rất hay, thank chủ bài viêt! cố gắng phát huy!
thiết kế website ở qui nhơn

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết