16/10/10
BỒ CÔNG ANH
Ngô Mai Phong
Anh hôn em như mưa
Như uống từng cơn mưa dài
Em tựa chiếc bánh dày trắng
Ấm và thơm
Sỏi dưới chân nhảy múa
Mặc bức tường câm
Những ngôi nhà âm u đang nhìn
Tóc em xù kín khuôn mặt anh
Ta đứng và hôn nhau
Đi và hôn nhau
Em tựa chiếc bánh dày trắng
Có vị mặn ngọt của muối
Người ta kéo hai con tàu buồm lên triền đồi
Kỳ dị như bọn cướp biển
Chợt nhận ra trời không màu
Và em như bông bồ công anh
Bỏ lại ta bên giấc mơ...
Entries liên quan:
BẦY DIỆC Ở HOÀNG SA
SỐNG
HOA LUÔN RẠNG RỠ
CHIM CÚ
KHÔNG CÓ SÂM
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5 comments:
Hôm nay em đọc news, mọi người vui với tin gia đình những ngư phủ VN đã biết được chồng con họ còn sống sót. Họ mừng đến mức nhắn đi khắp nơi nhờ can thiệp sớm cho chồng con được trở về, mấy ngày lênh đênh trên biển ko lương thực ko gì cả tưởng như đã muốn chết...xem ra những nhà đó còn phúc lớn, sau cơn mưa trời lại sáng!
Đọc bài thơ của anh Phong, tự dưng em lại nhớ đến những tin tức này.
mắc cạn, trời ơi là trời
tàu buồm mà lên triền đồi, chỉ có chết ! :(
Ui, âm hưởng hai đoạn đầu sao mờ gợi cảm quá, gợi cảm run người. Hi hi...
Đoạn cuối dùng hình ảnh đối lập giữa kéo tàu trên cạn nặng nề và hoa bồ công anh mơ màng, nhẹ tênh cho cảm giác thật xáo trộn, bất an.
Nhưng nói chung, vẫn là giọng của NMP khi cho người phụ nữ vào trung tâm, đẹp và đầy quyền lực. Hi hi ...
@ Titi: em có thấy quyền lực j đâu hả chị. em chỉ thấy yêu mà bị bệnh bất lực í :D :D
hihi, anh ơi em yêu thơ NMP lắm í, cho em bình luận nhảm tí :D
Đăng nhận xét