Bản dịch đã đoạt giải Nhất. 20 năm sau nhớ lại và không hiểu tại sao khi đó mình lại có thể dịch được bài thơ này. Xin chia sẻ cùng mọi người.
Mẹ bình an chăng, con chào mẹ?
Mẹ của con, con vẫn sống đây!
Hãy cứ để yên ngôi nhà của mẹ
Ngập ánh sáng chiều kỷ ảo, mông lung…
Người ta viết mẹ ghìm đau buồn tủi,
Buồn thương cho số phận của con,
Rằng mẹ hay ra đường trông ngóng
Vai khoác áo sờn đứng ngóng chờ con
Những buổi chiều xanh đậm ánh hoàng hôn
Cơn ác mộng thường ập lên đầu mẹ:
Con đã chết bởi bàn tay một kẻ
Dao găm tim sau canh rượu vừa tàn.
Không sao đâu, mẹ ơi, xin đừng sợ!
Đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi
Không có lẽ con lại đâm nát rượu
Kết liễu đời mình không gặp mẹ thân yêu.
Con vẫn như xưa, hiền và trong trẻo
Năm tháng dài nào nguyện ước gì hơn
Những muốn vượt qua rào bão tố
Mau trở về bên mẹ mái nhà xưa.
Con sẽ về khi mùa xuân hoa nở
Trắng xóa vườn tỏa ngát mùi hương.
Nhưng mẹ ơi sáng mai ngày mẹ chớ
Đánh thức con như tám năm trước đây.
Chớ đánh thức những gì con mơ mộng,
Chớ ưu phiền những chuyện chẳng thành công.
Thật quá sớm giá những gì tổn thất
Đụng độ với đời con đã nhoài hơi.
Đừng dạy con cầu kinh, đừng dạy!
Những chuyện cổ xưa không quay lại nữa rồi
Chỉ có mẹ giúp con, nguồn an ủi
Mẹ - ánh sáng chiều kỳ ảo mông lung.
Thôi, vợi đi nỗi ưu phiền mẹ nhé
Đừng buồn thương cho số phận của con
Đừng ra đường ngóng con nhiều như thế
Trong chiếc áo choàng đã cũ mẹ ơi.
(1924)
3 comments:
Anh Cường có bản gốc tiếng Nga ko?
@Mai: Tìm giùm VMC cho Mai nhé:
(Trong trang thivien.net đấy, link: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=7779)
Письмо к матери
(Сергeй Алексaндрович Есeнин)
Ты жива еще, моя старушка?
Жив и я. Привет тебе, привет!
Пусть струится над твоей избушкой
Тот вечерний несказанный свет.
Пишут мне, что ты, тая тревогу,
Загрустила шибко обо мне,
Что ты часто ходишь на дорогу
В старомодном ветхом шушуне.
И тебе в вечернем синем мраке
Часто видится одно и то ж:
Будто кто-то мне в кабацкой драке
Саданул под сердце финский нож.
Ничего, родная! Успокойся.
Это только тягостная бредь.
Не такой уж горький я пропойца,
Чтоб, тебя не видя, умереть.
Я по-прежнему такой же нежный
И мечтаю только лишь о том,
Чтоб скорее от тоски мятежной
Воротиться в низенький наш дом.
Я вернусь, когда раскинет ветви
По-весеннему наш белый сад.
Только ты меня уж на рассвете
Не буди, как восемь лет назад.
Не буди того, что отмечталось,
Не волнуй того, что не сбылось, -
Слишком раннюю утрату и усталость
Испытать мне в жизни привелось.
И молиться не учи меня. Не надо!
К старому возврата больше нет.
Ты одна мне помощь и отрада,
Ты одна мне несказанный свет.
Так забудь же про свою тревогу,
Не грусти так шибко обо мне.
Не ходи так часто на дорогу
В старомодном ветхом шушуне.
Cám ơn mày nhé, một kỷ niêm những năm đầu ĐH mà lỡ làm thất lạc đó...
Đăng nhận xét