Tuần (ta tạm gọi tên anh như thế) học phổ thông thuộc loại trung bình - kém. Sức học quá thường đã đành, thêm vào đó nhà lại nghèo, phải lo giúp bố mẹ kiếm miếng ăn, nên cậu không có thời gian và hứng thú học hành. Nhưng rồi may cũng đủ điểm để đỗ tốt nghiệp phổ thông trung học.
Hết lớp 12, bạn bè phấn chấn rủ nhau thi đại học, cao đẳng, bét ra thì cũng trung cấp, chỉ có Tuần là không chộn rộn chuyện thi cử, vì biết có thi cũng không đỗ, mà có đỗ thì cũng không có tiền đi học. Cậu lẳng lặng tìm cách kiếm cớ sinh nhai.
Thị trấn nơi gia đình cậu sinh sống bỗng hoạt náo hẳn lên với dự án xây dựng nhà máy nhiệt điện. Tuần nộp hồ sơ xin vào làm công nhân, nhưng cậu bị gạt ra ngoài. Muốn làm thợ trong nhà máy thì bét ra cũng phải có bằng trung cấp gì đó, cậu lại chẳng có gì.
Nhà máy bắt đầu được xây dựng, người đổ về thị trấn và ở đây cũng bắt đầu xuất hiện nhu cầu xây nhà ở. Tuần xin tiền bố mẹ, vay tiền của họ hàng mua một chiếc xe công nông chở vật liệu xây dựng đến chân công trình. Tính Tuần cẩn thận, nên nguyên vật liệu anh chở đến bao giờ cũng được giao đầy đủ, xếp gọn gàng. Không những thế, nếu chủ nhà có nhờ chở rác rưởi đi đổ giúp anh cũng vui lòng. Đằng nào mà chẳng một lần về không...
Người nọ rỉ tai người kia, thằng cu đấy ngoan, làm ăn có trách nhiệm lắm, thế là Tuần làm không hết việc. Anh mua thêm một chiếc xe công nông nữa, gọi thêm cậu em họ đang thất nghiệp ở quê ra cùng làm. Sau hai năm, Tuần đã là chủ của 5 chiếc xe công nông. Một ông cai xây dựng trong thị trấn quý nết làm ăn của Tuần, nên đồng ý để đội xe của cậu chở nguyên vật liệu và dọn rác ở tất cả các công trình mà ông thi công.
Một ngày ông gọi Tuần đến: "Này chú, anh vừa trúng thầu xây dựng một hạng mục trong nhà máy điện. Chú có muốn chở nguyên vật liệu cho anh không?". Tuần mừng rỡ: "Có ạ!". Người đàn ông nói: "Ờ, anh nghĩ chú làm là tốt, nhưng ngặt nỗi nếu chỉ dùng xe công nông để chở thì không ăn thua. Phải có xe tải!".
Tuần gãi đầu, lấy đâu ra xe tải bây giờ? Có bán hết cả đống xe công nông của anh thì cũng không đủ tiền mua một chiếc xe tải. Vả lại một chiếc xe tải thì chỉ cần 2-3 người lái nếu chia ca kíp, những anh em còn lại sẽ làm gì? Tuần lôi họ từ quê ra thị trấn, giờ không thể trả lại họ về quê được.
Người đàn ông nói: "Chú bán hết xe công nông đi, tổng động viên tiền trong gia đình và bạn bè, anh sẽ đóng góp phần còn lại để mua một cái xe tải, coi như góp vốn làm ăn. Lời lãi thì chia theo tỉ lệ góp vốn. Mấy chú kia anh sẽ sắp xếp làm xây dựng với anh".
Tuần nghe lời. Mọi việc tiến triển tốt và một thời gian sau họ đã phải bàn đến việc mua chiếc xe thứ hai. Công việc đẻ ra công việc. Tuần phải mua thêm xe thứ ba, thứ tư. Đến khi nhà máy điện đi vào hoạt động, thì Tuần trở thành chủ một hợp tác xã vận chuyển với 7 chiếc xe tải.
Đang phân vân không biết làm gì, khi việc xây dựng ở nhà máy không còn, thì Tuần lại có cơ hội mới. Người đàn ông hùn hạp mở hợp tác xã vận chuyển với anh lâu nay báo một tin sốt dẻo: Nhà máy điện vận hành mỗi ngày thải ra hàng tấn xỉ than. Số chất thải ấy phải có người dọn. Nhà máy ưu tiên cho những đối tác lâu năm. Tuần hồ hởi: "Thế anh em mình nhận nhá".
Nói thì có vẻ đơn giản thế, nhưng để nhận được công việc này không dễ dàng chút nào. Trước hết hợp tác xã vận chuyển họ phải chuyển thành công ty cổ phần (ông anh kia làm Chủ tịch HĐQT, Tuần làm giám đốc), phải có bộ máy vận hành trông ngon lành một tí, phải có đội xe có đủ năng lực thực hiện và nhiều thứ khác.
Họ vượt qua những khó khăn đó và giành được hợp đồng dọn xỉ than cho nhà máy.
Nhưng cái xỉ than không hề là thứ vứt đi. Người dân có thể dùng nó để rải đường, tôn nền nhà và phổ biến hơn: làm gạch xây dựng. Tuần lấy xỉ than ấy bán lại cho các hợp tác xã hoặc cá nhân làm gạch... Đầu ra được bảo đảm hoàn toàn.
Công việc cứ thế tiến triển và Tuần trở thành tỉ phú lúc nào không hay. Anh lo cho bố mẹ, anh chị em, bà con họ hàng, bạn bè chu đáo và bắt đầu một cuộc sống sung túc.
Tuần có hai "điểm yếu", là thích xe xịn và gái đẹp. Tuần là người đầu tiên ở thị trấn (lúc này đã lên thị xã) mua xe Mercedes. Chiếc xe mà khi anh đi họp điển hình tiên tiến toàn tỉnh ông quan đầu tỉnh trông thấy đã thốt lên: "Chú Tuần đi xe xịn nhất tỉnh ta".
Có người rỉ tai: "Ông ấy nhắc khéo đấy, đừng có chơi trội!". Nhưng Tuần mặc kệ. Anh làm ra tiền, anh có quyền hưởng thụ.
Tuần ước ao có vợ là một cô người mẫu, diễn viên hay ca sĩ, xinh tươi chân dài mướt mát. Anh nhờ người này người kia trong hội doanh nghiệp trẻ mai mối. Họ giới thiệu cho anh 5-7 cô, nhưng cô nào gan lắm là trụ lại được với anh một tuần. Nếu không gây chuyện quát tháo om xòm lấy cớ để Tuần khó chịu, thì cũng tìm đủ cách kể cả bố mẹ phải đi cấp cứu để thoát khỏi Tuần.
Là tỉ phú, nhưng Tuần không tiêu hoang. Tuần không vung tay cho những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, không ném tiền cho những người đẹp đi mua sắm. Anh muốn có tình cảm thực sự và muốn có một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc, những thứ mà các người đẹp cỡ đó khó lòng đáp ứng được nếu "đại gia xỉ than" không chịu mở toang hầu bao.
Vả lại các cô cũng khó lòng đi đứng kè kè bên Tuần quanh năm suốt tháng. Anh là tỉ phú chân đất theo đúng nghĩa đen của từ này. Tuần không thể xỏ chân vào đôi giày tây quá nửa tiếng đồng hồ. Lên xe hay vào đến văn phòng là anh nhanh chóng rút chân khỏi giày, tháo tất đi chân đất cho mát. Nếu ngồi thì bao giờ cũng phải cho ít nhất một chân lên ghế. Anh cũng không thể chịu đựng được sự tù túng của complet, cravate, quần chùng áo dài.
Đi ăn đi uống với Tuần là cả một cực hình. Nhai nuốt ngồm ngoàm, húp soàn soạt, lấy đũa chùi miệng, ợ vô tư... là những thói quen không thể sửa được của Tuần. Đã thế dung mạo lại chẳng khác gì một anh xe ôm. Tất tần tật đều vượt qua giới hạn kiên nhẫn và chịu đựng của bất cứ người đẹp nào...
Thế nên Tuần vẫn cô đơn và ngày ngày ôm ấp hình bóng của người trong mộng!
Kỷ niệm 15 năm ngày tốt nghiệp phổ thông, Tuần mời cả lớp cùng các thầy cô giáo đã dạy trong ba năm phổ thông đến ăn mừng ở một resort. Hầu như cả lớp đều có mặt, họ đứng lên nói về mình, có người kém may mắn, có người thành đạt ít, có người thành đạt nhiều, nhưng Nhưng Tuần là người giàu nhất lớp.
Cậu lớp trưởng, học sinh giỏi toán cấp tỉnh, sau khi bảo vệ luận án tiến sĩ ở nước ngoài, giờ làm cán bộ nghiên cứu tại một viện khoa học, nghe nói đang đấu đá để lên chức Phó Giám đốc, cầm cốc bia đến thân mật ôm vai Tuần: "Nào, cho tôi nâng cốc chúc mừng tỉ phú. Ngày xưa ai nghĩ ông được như ngày hôm nay, đúng là đời chẳng biết thế nào mà lần. Tôi nhìn ông mà thán phục".
Tuần cười, chạm cốc với lớp trưởng vừa uống vừa nghĩ thầm: "Nếu ngày xưa gia cảnh mình may mắn hơn một chút, mình học khá hơn một chút, thì có khi bây giờ cũng làm thằng nhân viên quèn ở một cái công ty hay cơ quan nào đó, sấp ngửa với miếng cơm manh áo và con đường công danh. Đúng là đời chẳng biết thế nào mà lần!".
Cậu lớp trưởng lại xăng xái mở bia rót thêm một lượt nữa rồi oang oang: "Bây giờ kính mời các thầy cô, mời anh em cả lớp chúng ta chúng ta nâng cốc cảm ơn Tuần và chúc mừng cho người... bỗng dưng tỉ phú nào!".
Mọi người ồn ào kéo ghế đứng dậy, hồ hởi hô 'zô, zô!".
Tuần lướt qua khuôn mặt từng người. Họ đang hào hứng thích thú với cụm từ "bỗng dưng... tỉ phú" của cậu lớp trưởng. Đúng, ai mà nghĩ rằng một thằng khố rách áo ôm không tài cán gì như anh bỗng chốc trở thành tỉ phú!
Nhưng không có gì là "bỗng dưng" hết. Trong cốc bia mà mọi người uống hôm nay có vị của biết bao nhọc nhằn, cơ cực, đắng cay, mồ hôi và cả nước mắt của Tuần.
Ảnh trên chỉ có tính chất minh hoạNguồn:Meoluoi0912