Hôm nay là ngày lạnh nhất từ đầu mùa đông đến giờ. Đúng cảnh mưa dầm gió bấc. Chui vào xe thấy nhiệt kế chỉ nhiệt độ bên ngoài là 12 độ C. Hẳn nào lạnh thế. Nhưng chắc vẫn chưa phải là ngày lạnh nhất từ nay cho đến hết mùa đông.
Chương trình buổi sáng là dự một cuộc họp và sau đó đi ăn đám cưới.
Đúng giờ họp mà số người đến mới lác đác. Chờ thêm 10 phút nữa mới được một nửa số người đến. Chờ thêm 5 phút được thêm chục vị nữa đến. Cái sự vắng này chắc chắn nguyên nhân là do trời lạnh. Vị chủ toạ đành bắt đầu cuộc họp.
Cuộc họp diễn ra khá nhanh so với mọi lần. Vị trưởng lão hay phân tích diễn giải và thích tổng kết một nhỏ hai nhỏ hôm nay không đến họp. Chẳng biết có phải do trời lạnh hay không? Chắc là không phải rồi. Tan họp còn những 1 giờ 15 phút nữa mới đến giờ đi đám cưới.
Về cơ quan rồi lại đến chỗ cưới thì không đủ thời gian. Đi thẳng đến chỗ đám cưới thì lại sớm quá. Đi ngang qua hiệu sách quen, mua được "Và khi tro bụi" của Đoàn Minh Phượng vừa đoạt giải thưởng của Hội Nhà văn 2007. Kiếm một quán càphê ấm áp, gọi một ly cà phê nóng và giở sách ra đọc để giết thời gian...
"Chồng tôi mất vì xe rơi xuống núi, ở một đoạn đèo, trong một đám sương mù, khoảng 5 giờ một buổi chiều tháng 11. Anh ấy đi đâu qua đoạn đường ấy vào ngày ấy, giờ ấy, không một ai biết. Anh không có công việc gì cần làm hoặc người quen ở vùng con đường ấy dẫn tới. Tôi không hoàn toàn hiểu cái chết của anh".
Câu chuyện mở đầu như thế. Bằng một cái chết. Đau buồn đẩy nhân vật "tôi" - một người phụ nữ trẻ - vào hành trình 3 tháng tìm cái chết.
Chưa bao giờ được đọc một câu chuyện về sự buồn đau của một người sau cái chết của người thân lại buồn đến như thế. Một nỗi buồn rất thực, tê tái như chính lưỡi dao lạnh buốt của mùa đông xỉa vào phần thịt da nào đó của ta trót để hở ra.
Người viết về nỗi đau ấy hẳn phải sống trong nỗi đau ấy, thở bằng nỗi đau ấy và đau bằng nỗi đau ấy. Những con chữ của chị viết thấm vào ta một cách tự nhiên và trọn vẹn. Ta đã từng đau như thế, nhưng chỉ có điều không đủ chữ nghĩa, không đủ cảm nhận để lôi nó từ tim óc ra giấy mà thôi.
Hành trình vô định trên những chuyến tàu hoả kiếm tìm kết cục của người phụ nữ thốt nhiên thật có ý nghĩa.
Tại sao lại cứ phải qua một biến cố, một mất mát, ta mới thấy rằng sự tồn tại của ta thật vô nghĩa trong thế giới này? Tại sao ta lại cứ phải phụ thuộc, phải chịu sự chi phối của những ràng buộc? Tại sao ta không tự nhấc ta khỏi mớ bòng bong ấy trước khi mọi sự diễn ra để có được tự do của chính mình, sống với chính mình?
Quán ấm, càphê nóng. Mà sao lại cảm thấy lạnh thế này? Tro lạnh...
Chương trình buổi sáng là dự một cuộc họp và sau đó đi ăn đám cưới.
Đúng giờ họp mà số người đến mới lác đác. Chờ thêm 10 phút nữa mới được một nửa số người đến. Chờ thêm 5 phút được thêm chục vị nữa đến. Cái sự vắng này chắc chắn nguyên nhân là do trời lạnh. Vị chủ toạ đành bắt đầu cuộc họp.
Cuộc họp diễn ra khá nhanh so với mọi lần. Vị trưởng lão hay phân tích diễn giải và thích tổng kết một nhỏ hai nhỏ hôm nay không đến họp. Chẳng biết có phải do trời lạnh hay không? Chắc là không phải rồi. Tan họp còn những 1 giờ 15 phút nữa mới đến giờ đi đám cưới.
Về cơ quan rồi lại đến chỗ cưới thì không đủ thời gian. Đi thẳng đến chỗ đám cưới thì lại sớm quá. Đi ngang qua hiệu sách quen, mua được "Và khi tro bụi" của Đoàn Minh Phượng vừa đoạt giải thưởng của Hội Nhà văn 2007. Kiếm một quán càphê ấm áp, gọi một ly cà phê nóng và giở sách ra đọc để giết thời gian...
"Chồng tôi mất vì xe rơi xuống núi, ở một đoạn đèo, trong một đám sương mù, khoảng 5 giờ một buổi chiều tháng 11. Anh ấy đi đâu qua đoạn đường ấy vào ngày ấy, giờ ấy, không một ai biết. Anh không có công việc gì cần làm hoặc người quen ở vùng con đường ấy dẫn tới. Tôi không hoàn toàn hiểu cái chết của anh".
Câu chuyện mở đầu như thế. Bằng một cái chết. Đau buồn đẩy nhân vật "tôi" - một người phụ nữ trẻ - vào hành trình 3 tháng tìm cái chết.
Chưa bao giờ được đọc một câu chuyện về sự buồn đau của một người sau cái chết của người thân lại buồn đến như thế. Một nỗi buồn rất thực, tê tái như chính lưỡi dao lạnh buốt của mùa đông xỉa vào phần thịt da nào đó của ta trót để hở ra.
Người viết về nỗi đau ấy hẳn phải sống trong nỗi đau ấy, thở bằng nỗi đau ấy và đau bằng nỗi đau ấy. Những con chữ của chị viết thấm vào ta một cách tự nhiên và trọn vẹn. Ta đã từng đau như thế, nhưng chỉ có điều không đủ chữ nghĩa, không đủ cảm nhận để lôi nó từ tim óc ra giấy mà thôi.
Hành trình vô định trên những chuyến tàu hoả kiếm tìm kết cục của người phụ nữ thốt nhiên thật có ý nghĩa.
Tại sao lại cứ phải qua một biến cố, một mất mát, ta mới thấy rằng sự tồn tại của ta thật vô nghĩa trong thế giới này? Tại sao ta lại cứ phải phụ thuộc, phải chịu sự chi phối của những ràng buộc? Tại sao ta không tự nhấc ta khỏi mớ bòng bong ấy trước khi mọi sự diễn ra để có được tự do của chính mình, sống với chính mình?
Quán ấm, càphê nóng. Mà sao lại cảm thấy lạnh thế này? Tro lạnh...
0 comments:
Đăng nhận xét