Chị bước vào phòng làm việc của tôi, đã nghỉ hưu được một năm, nhưng vẫn thanh thoát và toát lên một dáng điệu trẻ trung. Chị khoát tay, giọng lanh lảnh: "Lục tung cả tủ mới tìm được bộ này mặc đến thăm cậu. Chị bây giờ là con mụ oshin già rồi. Về hưu được 1 năm thì 7 tháng nay chăm cháu ngoại. Sáng dậy từ 5 giờ lọ mọ đi chợ. Suốt ngày chặt chặt, xay xay, thái thái, nấu nấu. Tối có hôm còn mất ngủ vì con bé chỉ quấn bà. Bà bế mới ngủ. Khổ ơi là khổ!".
Miệng chị than khổ, nhưng căn cứ vào cái vẻ bề ngoài từ con người chị thì thấy không khổ tẹo nào. Mặt nhẹ nhõm, không bị phì phị như hồi sắp về hưu. Tóc đen nhưng nhức, quần áo là lượt, nước hoa thơm ngát. "Chị đảo ngói đấy! Không béo được vì làm hùng hục suốt ngày như trâu", chị nói như đoán được ý tôi.
Đòi uống trà và ăn sôcôla, chị mở máy tiếp: "Khổ lắm cơ em ạ. Cuối tuần con gái lớn lại đèo bòng 2 đứa con của nó về. Chị đã nói đi nói lại là thứ Bảy Chủ nhật tha cho tôi. Nhưng chúng nó cứ về, còn ngủ lại tối thứ Bảy đến tối Chủ nhật mới về. Nhưng chị mặc xác. Chúng mày thích về thì tự nấu mà ăn. Bà không hơi đâu mà đi phục vụ cả lò nhà chúng mày như thế". Chị cười khanh khách, tỏ vẻ khoái chí.
Đúng lúc ấy thì điện thoại di động của chị gióng giả "Còn ta với nồng nàn". Chị mở ví đầm lấy điện thoại: "Allô, mày đấy à. Ừ, tao không có nhà, đang đến cơ quan cũ chơi. Sao nửa năm nay mày biến đi đâu thế? Sao, đi thăm con ở Sài Gòn à? Vợ nó đẻ à? Vợ nó đẻ thì liên quan gì đến mày! Tao là bà ngoại thì mới phải chăm cháu chứ. Ừ, thế nên giờ về rồi chứ gì? Tao ấy à, vẫn thế thôi. Nhưng giờ tao không nhảy ở chỗ đấy nữa rồi. Bây giờ chuyển về nhảy ở Thanh Xuân, sang qua đường là đến. Lò mới mày ạ. Âm thanh ánh sáng nhạc nhẽo hay, mỗi tội ngoại ô nên hơi vắng".
Chị im lặng lắng nghe đầu dây đằng kia. Tôi hiểu ra bà này đi nhảy đầm vào thứ 7, chủ nhật. Thư dãn sau một tuần phục vụ chồng và con cháu. Sau khi nghe đầu đằng kia nói một thôi một hồi, đến lượt chị tiếp tục: "Thế lò mới ở gần chỗ mày à? Nhiều zai không? Zai trên đấy mà ngon thì mới bõ tao đi xe buýt lên chứ! Toàn bọn mắt toét hôi nách là tao không đi đâu đấy. À, chỉ có bọn miệng toàn bia rượu à? Vứt! Chẳng nhẽ vừa nhảy vừa đeo khẩu trang? Thôi thế này, tao sẽ đến biểu diễn một lần cho bọn nó lác mắt. Mày kiếm cho tao một zai ngon, biết dẫn thành thục để tao còn phăng nhé. Nếu không kiếm được thì báo cho tao biết, tao sẽ rủ zai ở lò tao đi cùng. Nếu mày kiếm được zai khớ thì tao sẽ năng đi với mày. Thế nhé. Có gì nhắn tin cho tao".
Chị tắt máy, cho điện thoại vào túi. "Cậu đừng có cười. Lũ hưu trí như chị cũng phải nghĩ ra trò tiêu khiển chứ. Còn lâu mới chết nên phải enjoy life. Nếu cậu có hộp sôcôla nào còn nguyên giống như hộp đang ăn đây thì biếu chị, chị sẽ rất cảm ơn".
Tôi nhờ người đi lấy cho chị một hộp sôcôla và hỏi: "Thế anh ấy có đi nhảy với chị không?". Chị trợn mắt: "Đi là đi thế nào? Chồng gặp cả ngày đến lúc người ta đi nhảy mà còn đi cùng thì hoá ra là cai ngục à?"
Người già bây giờ xuân nhỉ? Đúng là còn ta với nồng nàn!
Miệng chị than khổ, nhưng căn cứ vào cái vẻ bề ngoài từ con người chị thì thấy không khổ tẹo nào. Mặt nhẹ nhõm, không bị phì phị như hồi sắp về hưu. Tóc đen nhưng nhức, quần áo là lượt, nước hoa thơm ngát. "Chị đảo ngói đấy! Không béo được vì làm hùng hục suốt ngày như trâu", chị nói như đoán được ý tôi.
Đòi uống trà và ăn sôcôla, chị mở máy tiếp: "Khổ lắm cơ em ạ. Cuối tuần con gái lớn lại đèo bòng 2 đứa con của nó về. Chị đã nói đi nói lại là thứ Bảy Chủ nhật tha cho tôi. Nhưng chúng nó cứ về, còn ngủ lại tối thứ Bảy đến tối Chủ nhật mới về. Nhưng chị mặc xác. Chúng mày thích về thì tự nấu mà ăn. Bà không hơi đâu mà đi phục vụ cả lò nhà chúng mày như thế". Chị cười khanh khách, tỏ vẻ khoái chí.
Đúng lúc ấy thì điện thoại di động của chị gióng giả "Còn ta với nồng nàn". Chị mở ví đầm lấy điện thoại: "Allô, mày đấy à. Ừ, tao không có nhà, đang đến cơ quan cũ chơi. Sao nửa năm nay mày biến đi đâu thế? Sao, đi thăm con ở Sài Gòn à? Vợ nó đẻ à? Vợ nó đẻ thì liên quan gì đến mày! Tao là bà ngoại thì mới phải chăm cháu chứ. Ừ, thế nên giờ về rồi chứ gì? Tao ấy à, vẫn thế thôi. Nhưng giờ tao không nhảy ở chỗ đấy nữa rồi. Bây giờ chuyển về nhảy ở Thanh Xuân, sang qua đường là đến. Lò mới mày ạ. Âm thanh ánh sáng nhạc nhẽo hay, mỗi tội ngoại ô nên hơi vắng".
Chị im lặng lắng nghe đầu dây đằng kia. Tôi hiểu ra bà này đi nhảy đầm vào thứ 7, chủ nhật. Thư dãn sau một tuần phục vụ chồng và con cháu. Sau khi nghe đầu đằng kia nói một thôi một hồi, đến lượt chị tiếp tục: "Thế lò mới ở gần chỗ mày à? Nhiều zai không? Zai trên đấy mà ngon thì mới bõ tao đi xe buýt lên chứ! Toàn bọn mắt toét hôi nách là tao không đi đâu đấy. À, chỉ có bọn miệng toàn bia rượu à? Vứt! Chẳng nhẽ vừa nhảy vừa đeo khẩu trang? Thôi thế này, tao sẽ đến biểu diễn một lần cho bọn nó lác mắt. Mày kiếm cho tao một zai ngon, biết dẫn thành thục để tao còn phăng nhé. Nếu không kiếm được thì báo cho tao biết, tao sẽ rủ zai ở lò tao đi cùng. Nếu mày kiếm được zai khớ thì tao sẽ năng đi với mày. Thế nhé. Có gì nhắn tin cho tao".
Chị tắt máy, cho điện thoại vào túi. "Cậu đừng có cười. Lũ hưu trí như chị cũng phải nghĩ ra trò tiêu khiển chứ. Còn lâu mới chết nên phải enjoy life. Nếu cậu có hộp sôcôla nào còn nguyên giống như hộp đang ăn đây thì biếu chị, chị sẽ rất cảm ơn".
Tôi nhờ người đi lấy cho chị một hộp sôcôla và hỏi: "Thế anh ấy có đi nhảy với chị không?". Chị trợn mắt: "Đi là đi thế nào? Chồng gặp cả ngày đến lúc người ta đi nhảy mà còn đi cùng thì hoá ra là cai ngục à?"
Người già bây giờ xuân nhỉ? Đúng là còn ta với nồng nàn!
0 comments:
Đăng nhận xét