19/1/08

TÔI ĐI TÌM TÔI (1)



Tôi nhận được bức thư của một bạn đọc kể về số phận của mình. Được sự đồng ý của cô, tôi post câu chuyện lên đây và mong muốn nhận được sự chia sẻ của mọi người:

... Hai mươi năm qua, em luôn tin rằng mình là đứa bé hạnh phúc, có cha có mẹ như tất cả những đứa trẻ khác. Bố mẹ em là cán bộ nhà nước đã nghỉ hưu. Ông bà sống giản dị, nhưng êm ấm và hạnh phúc. Em tốt nghiệp đại học và chuẩn bị đi làm. Một hôm sau bữa tối, bố mẹ nói em ngồi nán lại trong phòng khách để có đôi điều khuyên nhủ trước khi em bắt đầu cuộc sống mới.

Mẹ tần ngần nói: "Bố mẹ có một câu chuyện muốn nói để con hay. Đây là điều bố mẹ giấu con lâu nay, nhưng thực sự ngay lúc này, mẹ cũng không biết phải nói với con như thế nào. Mẹ rất không muốn để con biết. Nhưng con đã lớn và con có quyền biết sự thật. Bố mẹ không phải là bố mẹ đẻ của con".

Mẹ em nói đến đó và oà khóc. Em như không còn tin vào tai mình. Đó thực sự là một điều khủng khiếp. Em cũng oà khóc vì quá hoảng sợ, như thể mình bị tước đoạt những người thân yêu nhất của mình. Bố em ôm em và an ủi: "Con đừng sợ, bố mẹ chỉ muốn con biết một sự thật thôi. Còn bố mẹ vẫn là bố mẹ con. Con vẫn là con trong gia đình. Bố mẹ vẫn yêu thương con như trước đây. Không có gì thay đổi hết."

Mẹ cũng ôm lấy em, hôn tới tấp vào mặt em và nói: "Mẹ xin lỗi, đáng lẽ mẹ không nên nói điều này. Mẹ cảm thấy nhẹ nhõm nhưng mẹ lại dồn gánh nặng sang cho con. Con yêu, mẹ lúc nào cũng yêu con".

Từ câu chuyện của bố mẹ, em được biết rằng cả bố mẹ em đẻ của em đều từ quê ra. Mẹ em đến giúp việc cho quán phở của bà Hoa - một người bà con xa của mẹ nuôi em. Mẹ gặp bố, lúc đó là công nhân xây dựng ở công trường gần đó. Hai người yêu nhau và mẹ có mang em. Đây là điều nằm ngoài dự kiến của họ. Mẹ sợ quá, giấu không cho ai biết. Khi bố và bà Hoa biết chuyện thì mẹ đã mang thai đến tháng thứ năm.

Bố mẹ nuôi của em lấy nhau mười năm mà không có con. Khi nghe chuyện người làm công của bà Hoa có mang, mẹ chủ động đến gặp và ngỏ lời xin đứa bé. Cả bà Hoa lẫn bố mẹ em đều mừng vì họ đang quẫn trí không biết phải giải quyết thế nào.

Mẹ nuôi đưa mẹ đẻ em đến ở nhờ nhà một người cháu và chăm lo cho mẹ em sinh nở. Sau đó bà xin việc cho mẹ em ở miền Nam, đưa cho mẹ em hai chỉ vàng và bắt viết cam kết không bao giờ đòi lại con. Mẹ em đồng ý và lên đường tránh xa quê hương bản quán.

Bố em không được "đền bù" gì, song ông cũng phải viết cam kết từ bỏ quyền làm cha. Đối với ông thì đó là cách giải quyết êm đẹp, ông không mong muốn gì hơn, nên cũng dễ dàng đồng ý. Họ thoả thuận như vậy và ai đi đường nấy. Bố em rong ruổi theo các công trường xây dựng. Còn mẹ thì biệt tăm tích ở miền Nam. Từ đó đến nay cả hai người không hề lai vãng hỏi han gì về đứa con của mình.

Bố mẹ nuôi của em nói rằng họ không ngăn cản em đi tìm lại cha mẹ đẻ của mình. Nếu em muốn họ sẽ giúp đỡ và tạo mọi điều kiện.

Lúc đầu em hoàn toàn không có ý định đi tìm cha mẹ đẻ của mình. Nhưng thời gian trôi đi và càng ngày em càng tò mò xem những người sinh thành ra em là ai, hiện họ đang sống ở đâu, có hạnh phúc hay không?

Mẹ dẫn em đến nhà bà Hoa. Bà không có liên lạc gì với mẹ đẻ. Cô ta đi và không một lần quay trở lại. Tuy nhiên, bà vẫn còn giữ địa chỉ gia đình của cô ở quê. Lần theo địa chỉ đó, hai mẹ con đến một vùng quê ở Ninh Bình.

Khi mẹ con em đến đó, từ ngôi nhà bước ra một người phụ nữ ngoài bốn chục tuổi. Em trông thấy bà ta mà giật mình vì gương mặt của em rất giống gương mặt bà ấy. Người phụ nữ giới thiệu tên là Tươi, em gái của người mà mẹ con em hỏi thăm.

Dì Tươi nhìn em ngờ ngợ và khi mẹ em kể rõ nguồn cơn, thì dì ôm em khóc nức nở: "Con ơi, mẹ con khi nào cũng nhắc về con. Đau lắm, bao nhiêu lần muốn đi tìm con, nhưng lại nhớ đến lời cam kết năm xưa, nên lại nén lòng lại. Chỉ sợ phá vỡ cuộc sống hạnh phúc, an bình của con".

Em thực sự cảm thấy hơi ấm ruột thịt trong vòng tay của dì Tươi. Nghĩ đến lúc gặp mẹ mà tim em đập rộn ràng. Bao nhiêu năm mẹ phải chịu đau đớn, khổ sở, nay được gặp lại nhau, chắc mẹ mừng lắm, hạnh phúc lắm...

Dì Tươi ôm lấy mặt em, nước mắt ràn rụa trên mặt dì: "Khổ quá con ơi, bao nhiêu năm trông chờ, thế mà bây giờ đến lúc thì mẹ con lại chẳng được gặp nhau".

Mẹ nuôi em giật mình hỏi: "Thế cô ấy đi đâu hả cô?".

Dì Tươi đưa vạt áo lên lau mắt: "Chị cháu mất rồi bác ạ! Cách đây ba năm. Chị ấy làm việc ở lâm trường trên Tây Nguyên, bị tai nạn lao động cả một cây gỗ đè vào người. Chị cháu được mai táng luôn trên đó, vợ chồng cháu đang định tới đây sẽ vào trong đó để đưa chị cháu ra đây".

Đất như sụt dưới chân em. Đầu óc em nhẹ bẫng và không còn biết gì nữa.

(còn tiếp)


0 comments:

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết