Danny theo ba má rời Việt Nam sang định cư ở Mỹ từ khi còn nhỏ xíu, chừng bốn năm tuổi gì đó.
Ngoại ở lại Việt Nam. Ngoại không chịu đi vì nói ngoại già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Sang đó đất khách quê người, biết làm gì? Vả lại ở đây còn mộ của tổ tiên, còn nhà thờ tổ, ngoại phải hương khói.
Ngày Danny đi, ngoại không ra sân bay. Tối hôm trước ngoại nói với má: "Con cho Gấu sang ngủ với má nghe. Không biết bao giờ mới gặp lại nó".
Đương nhiên má đồng ý. Chập tối má chở Danny sang nhà ngoại bằng xe đạp. Má nói: "Tối nay con ngủ ở đây với ngoại nha. Má về dọn dẹp đồ đạc. Sáng mai ba má sang đón con ra phi trường luôn".
Danny sung sướng gật đầu. Nó rất thích ở với ngoại. Nó thích mùi trầu cay cay nồng nồng toả ra từ người ngoại. Nó thích được nghe ngoại kể chuyện cổ tích, một tay ngoại phe phẩy cái quạt, một tay xoa lưng cho nó. Và cứ như thế nó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Lần này nó nằm trên giường, ngoại ngồi bên, vừa quạt vừa xoa lưng cho nó. Nó bỗng thấy những giọt nước rơi xuống người nó. Nó ngước lên thì thấy nước mắt chan hoà trên má ngoại. Nó nhỏm dậy, lấy bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho ngoại: "Ủa, sao ngoại khóc vậy ngoại?"
- Vì ngoại thương con, nên ngoại khóc, con à.
- Ngoại đừng khóc, con cũng thương ngoại lắm đó.
Ngoại ôm lấy nó, hôn tới tấp lên đôi tay nhỏ, lên má, lên người nó. Mai nó đi, biết bao giờ mới trở lại. Không biết bà cháu còn có dịp gặp nhau nữa hay không.
Đêm đó ngoại trằn trọc suốt đêm,thỉnh thoảng lại trở dậy, bật đèn ngắm nhìn nó không chớp mắt...
... Ba má đưa Danny đến quận Cam ở Cali. Nơi đó có khá nhiều người Việt. Bận rộn gầy dựng cuộc sống từ đầu, nhưng ba má luôn nhắc Danny nó còn một người thân ở lại miền đất cũ. Thơ nào của ngoại gởi sang, ba má cũng đọc cho Danny nghe, giảng giải chi tiết để nó hiểu được mọi điều mà ngoại viết.
Ngoại không gởi hình sang. Ngoại nói từ hồi nào tới giờ ngoại vẫn vậy, không thay đổi gì. Nhưng thư nào ngoại cũng đòi ba má gởi hình của Danny để xem nó lớn cỡ nào. Ba má còn dạy Danny những câu tiếng Việt rất dài và bắt nó phải nói thật trôi chảy để quay video gởi về cho ngoại.
Khi Danny đi học, có thành tích học tập nào, ba má đều chụp lại một bản và gởi về cho ngoại. Khi Danny lớn một chút, nó tự làm việc ấy. Mặc dù không biết viết tiếng Việt, nhưng nó luôn viết một dòng chữ duy nhất trên trang giấy A4: "Ngoại ơi, con thương ngoại! Gấu", rồi cho vào phong bì những tấm hình, cũng như những giấy tờ về thành tích học tập của nó.
Thỉnh thoảng nó cũng gọi điện về cho ngoại, nhưng lần nào cũng vậy chỉ vừa nghe thấy giọng nó là ngoại đã bật khóc không nói được gì thêm, nên ba má hạn chế cho Danny nói chuyện với ngoại.
Thấm thoát 20 năm trôi qua. Suốt thời gian đó Danny không về Việt Nam lần nào. Khi Danny học xong đại học thì cũng là lúc cả gia đình hay tin ngoại đau nặng. Ba má nói Danny nên trở về thăm ngoại. Cậu đồng ý.
Ngoại thảng thốt khi nhìn thấy Danny bước vào nhà. Thằng cháu trai của ngoại đây. Nó giờ lớn quá, cao quá, tóc đen da vàng, nhưng không giống những người Việt xung quanh. Dẫu thế nó vẫn đúng là thằng Gấu ngày xưa, đúng là cháu của ngoại.
Ngoại nằm trên chiếc giường nơi hai mươi năm trước hai bà cháu thường nằm với nhau, nhưng ngoại chỉ còn nhỏ bằng nửa ngày xưa. Ngoại nhổm dậy, dang hai tay ôm lấy nó. Danny quỳ trên nền nhà và gục đầu vào lòng bà. Cậu thấy lại cái mùi thơm của trầu cay cay nồng nồng quen thuộc tưởng như đã vĩnh viễn lùi vào dĩ vãng.
Danny nhìn quanh căn phòng và sửng sốt khi thấy bốn bức vách treo kín những tấm hình, những thứ giấy tờ mà ba má và cậu gởi cho ngoại lâu nay. Hình như căn nhà của Danny ở Mỹ cũng không có đủ những thứ này. Cậu hiểu rằng ngoại thương cậu biết bao nhiêu.
Gặp lại Danny, ngoại tươi tỉnh hẳn lên. Ngoại nói: "Con đưa ngoại đi chơi nghen". Hai bà cháu đi Huế, thành phố nơi ngoại đã sống một thời gian dài hồi còn trẻ. Ngoại hình như khỏi hết bệnh tật.
Tối trước hôm Danny quay lại Mỹ, ngoại nói: "Gấu à, con cứ đi đi, đừng lo gì cho ngoại nghe. Được gặp con là ngoại thoả lòng rồi. Chắc ngoại sẽ còn sống được tới ngày con lấy vợ và mang chắt về đây cho ngoại nữa đó". Danny chỉ còn biết dạ. Cậu hít hà mùi trầu thơm từ bàn tay gầy guộc của ngoại.
Ba má đón Danny ở phi trường Los Angeles với đôi mắt đỏ hoe. Cậu ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy má?" Má oà khóc: "Ngoại mất đêm qua rồi con".
Danny sững người. Hai mươi tiếng trước cậu còn ngồi bên ngoại. Ngoại khoẻ mạnh, tươi tỉnh, không có bất cứ biểu hiện nào của người sắp ra đi. Vậy mà, khi con vừa rời khỏi nhà thì ngoại cũng đi. Phải chi, phải chi con ở lại đó luôn, thì có lẽ ngoại đã không đi, ngoại ơi...
... Hai tháng sau, người ta thấy Danny trở lại Việt Nam. Cậu nói, cái chết của ngoại đã khiến cậu thay đổi mọi quyết định. Cậu thấy Việt Nam mới là mảnh đất để cậu tiếp tục sống. Cậu mở một nhà hàng để kiếm tiền nuôi thân và cùng bạn bè tham gia vào chương trình xây dựng nhà ở cho người nghèo.
"Danny muốn đền đáp tình thương của ngoại" - cậu giải thích đơn giản như vậy khi tôi hỏi về ngyên nhân cậu trở lại Việt Nam.
Ngoại ở lại Việt Nam. Ngoại không chịu đi vì nói ngoại già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Sang đó đất khách quê người, biết làm gì? Vả lại ở đây còn mộ của tổ tiên, còn nhà thờ tổ, ngoại phải hương khói.
Ngày Danny đi, ngoại không ra sân bay. Tối hôm trước ngoại nói với má: "Con cho Gấu sang ngủ với má nghe. Không biết bao giờ mới gặp lại nó".
Đương nhiên má đồng ý. Chập tối má chở Danny sang nhà ngoại bằng xe đạp. Má nói: "Tối nay con ngủ ở đây với ngoại nha. Má về dọn dẹp đồ đạc. Sáng mai ba má sang đón con ra phi trường luôn".
Danny sung sướng gật đầu. Nó rất thích ở với ngoại. Nó thích mùi trầu cay cay nồng nồng toả ra từ người ngoại. Nó thích được nghe ngoại kể chuyện cổ tích, một tay ngoại phe phẩy cái quạt, một tay xoa lưng cho nó. Và cứ như thế nó nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Lần này nó nằm trên giường, ngoại ngồi bên, vừa quạt vừa xoa lưng cho nó. Nó bỗng thấy những giọt nước rơi xuống người nó. Nó ngước lên thì thấy nước mắt chan hoà trên má ngoại. Nó nhỏm dậy, lấy bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho ngoại: "Ủa, sao ngoại khóc vậy ngoại?"
- Vì ngoại thương con, nên ngoại khóc, con à.
- Ngoại đừng khóc, con cũng thương ngoại lắm đó.
Ngoại ôm lấy nó, hôn tới tấp lên đôi tay nhỏ, lên má, lên người nó. Mai nó đi, biết bao giờ mới trở lại. Không biết bà cháu còn có dịp gặp nhau nữa hay không.
Đêm đó ngoại trằn trọc suốt đêm,thỉnh thoảng lại trở dậy, bật đèn ngắm nhìn nó không chớp mắt...
... Ba má đưa Danny đến quận Cam ở Cali. Nơi đó có khá nhiều người Việt. Bận rộn gầy dựng cuộc sống từ đầu, nhưng ba má luôn nhắc Danny nó còn một người thân ở lại miền đất cũ. Thơ nào của ngoại gởi sang, ba má cũng đọc cho Danny nghe, giảng giải chi tiết để nó hiểu được mọi điều mà ngoại viết.
Ngoại không gởi hình sang. Ngoại nói từ hồi nào tới giờ ngoại vẫn vậy, không thay đổi gì. Nhưng thư nào ngoại cũng đòi ba má gởi hình của Danny để xem nó lớn cỡ nào. Ba má còn dạy Danny những câu tiếng Việt rất dài và bắt nó phải nói thật trôi chảy để quay video gởi về cho ngoại.
Khi Danny đi học, có thành tích học tập nào, ba má đều chụp lại một bản và gởi về cho ngoại. Khi Danny lớn một chút, nó tự làm việc ấy. Mặc dù không biết viết tiếng Việt, nhưng nó luôn viết một dòng chữ duy nhất trên trang giấy A4: "Ngoại ơi, con thương ngoại! Gấu", rồi cho vào phong bì những tấm hình, cũng như những giấy tờ về thành tích học tập của nó.
Thỉnh thoảng nó cũng gọi điện về cho ngoại, nhưng lần nào cũng vậy chỉ vừa nghe thấy giọng nó là ngoại đã bật khóc không nói được gì thêm, nên ba má hạn chế cho Danny nói chuyện với ngoại.
Thấm thoát 20 năm trôi qua. Suốt thời gian đó Danny không về Việt Nam lần nào. Khi Danny học xong đại học thì cũng là lúc cả gia đình hay tin ngoại đau nặng. Ba má nói Danny nên trở về thăm ngoại. Cậu đồng ý.
Ngoại thảng thốt khi nhìn thấy Danny bước vào nhà. Thằng cháu trai của ngoại đây. Nó giờ lớn quá, cao quá, tóc đen da vàng, nhưng không giống những người Việt xung quanh. Dẫu thế nó vẫn đúng là thằng Gấu ngày xưa, đúng là cháu của ngoại.
Ngoại nằm trên chiếc giường nơi hai mươi năm trước hai bà cháu thường nằm với nhau, nhưng ngoại chỉ còn nhỏ bằng nửa ngày xưa. Ngoại nhổm dậy, dang hai tay ôm lấy nó. Danny quỳ trên nền nhà và gục đầu vào lòng bà. Cậu thấy lại cái mùi thơm của trầu cay cay nồng nồng quen thuộc tưởng như đã vĩnh viễn lùi vào dĩ vãng.
Danny nhìn quanh căn phòng và sửng sốt khi thấy bốn bức vách treo kín những tấm hình, những thứ giấy tờ mà ba má và cậu gởi cho ngoại lâu nay. Hình như căn nhà của Danny ở Mỹ cũng không có đủ những thứ này. Cậu hiểu rằng ngoại thương cậu biết bao nhiêu.
Gặp lại Danny, ngoại tươi tỉnh hẳn lên. Ngoại nói: "Con đưa ngoại đi chơi nghen". Hai bà cháu đi Huế, thành phố nơi ngoại đã sống một thời gian dài hồi còn trẻ. Ngoại hình như khỏi hết bệnh tật.
Tối trước hôm Danny quay lại Mỹ, ngoại nói: "Gấu à, con cứ đi đi, đừng lo gì cho ngoại nghe. Được gặp con là ngoại thoả lòng rồi. Chắc ngoại sẽ còn sống được tới ngày con lấy vợ và mang chắt về đây cho ngoại nữa đó". Danny chỉ còn biết dạ. Cậu hít hà mùi trầu thơm từ bàn tay gầy guộc của ngoại.
Ba má đón Danny ở phi trường Los Angeles với đôi mắt đỏ hoe. Cậu ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy má?" Má oà khóc: "Ngoại mất đêm qua rồi con".
Danny sững người. Hai mươi tiếng trước cậu còn ngồi bên ngoại. Ngoại khoẻ mạnh, tươi tỉnh, không có bất cứ biểu hiện nào của người sắp ra đi. Vậy mà, khi con vừa rời khỏi nhà thì ngoại cũng đi. Phải chi, phải chi con ở lại đó luôn, thì có lẽ ngoại đã không đi, ngoại ơi...
... Hai tháng sau, người ta thấy Danny trở lại Việt Nam. Cậu nói, cái chết của ngoại đã khiến cậu thay đổi mọi quyết định. Cậu thấy Việt Nam mới là mảnh đất để cậu tiếp tục sống. Cậu mở một nhà hàng để kiếm tiền nuôi thân và cùng bạn bè tham gia vào chương trình xây dựng nhà ở cho người nghèo.
"Danny muốn đền đáp tình thương của ngoại" - cậu giải thích đơn giản như vậy khi tôi hỏi về ngyên nhân cậu trở lại Việt Nam.
0 comments:
Đăng nhận xét