30/1/08

"TÔI HỌC Ở HARVARD"



Trong bữa ăn tối với vợ chồng cô bạn thân từ Sài Gòn ra, tôi được nghe một câu chuyện thú vị từ người chồng của cô bạn.

Cách đây mươi hôm, anh được mời đến dự một cuộc gặp với một nhóm sinh viên Mỹ đến Việt Nam để tìm hiểu tình hình thực tế. Cùng được mời có một nữ nhà báo nổi tiếng và một vị tiến sĩ ở Harvard về.

Ông tiến sĩ được ưu tiên phát biểu trước mấy chục sinh viên Mỹ kia. Họ đang háo hức về một đất nước sống động, khác hẳn với cảnh bom rơi đạn nổ gắn liền với cái tên Việt Nam, mà trong đầu óc của nhiều người trong số họ vẫn còn là tên một cuộc chiến hơn là tên của một đất nước.

Ông tiến sĩ mở màn với việc ca ngợi người Việt giỏi giang, thông minh, năng động, không có việc gì không làm được. Ông khẳng định người Việt là dân tộc giỏi nhất thế giới, sẽ đạt được tất cả những gì mình muốn, vấn đề là chỉ còn thời gian.

Tiếp đó, ông nói Việt Nam đang là mảnh đất vàng, những cơ hội kinh doanh ở Việt Nam hiện có chỉ xuất hiện một lần trong thế kỷ. Đến Việt Nam vào thời điểm này bạn có thể vừa làm được sự nghiệp vừa làm được gia sản. Mau mau đến Việt Nam kẻo trâu chậm uống nước đục.

Cuối cùng, ông khoe đã mời vị giáo sư hướng dẫn luận án tiến sĩ của mình tại Harvard sang Việt Nam làm việc trong công ty do ông lập ra. Ông được trả lương 70 triệu một tháng và được cấp một căn hộ ở Phú Mỹ Hưng, được tạo mọi điều kiện để phát huy khả năng và cống hiến. "Ông ta thật quá sung sướng nếu đem so với các vị giáo sư vô gia cư ở Mỹ!" - tiến sĩ kết luận.

Choáng. Quá choáng khi nghe câu chuyện này. Lạc quan là phẩm chất cần thiết, nhưng có nên lạc quan tếu như vị tiến sĩ này không nhỉ? Mấy chục sinh viên Mỹ kia đến Việt Nam với tâm trạng háo hức được tìm hiểu về một đất nước hồi sinh mạnh mẽ sau chiến tranh với những vấn đề sáng và tối của quá trình phát triển. Họ thu được gì sau bài diễn thuyết đao to búa lớn, lý tưởng hoá thực tế của ông tiến sĩ?

Chồng bạn tôi còn nói rằng ông tiến sĩ nọ nói tiếng Anh rất dở. Không hiểu ông bảo vệ luận án như thế nào?

Đó là vị tiến sĩ Harvard thứ nhất. Vị tiến sĩ thứ hai, tôi tìm thấy khi lần theo comment mà anh ta để lại trên blog của một người bạn. Anh này lập một blog riêng và post lên đó những bài báo bốc thơm bản thân mà một nhà khoa học chân chính không bao giờ làm. Chẳng hiểu anh ta khoe khoang bản thân như vậy để làm gì?

Một vị nữa, giám đốc một doanh nghiệp, cũng hay khoe mình học ở Harvard về. Trong cuộc họp CEO nhân Hội nghị APEC ở Hà Nội tháng 11.2006, anh ta nhảy thẳng đến chỗ CEO một công ty thuộc loại hàng đầu thế giới khi thấy ông ta đeo huy hiệu của Harvard trên ve áo. Anh tíu tít: "Xin chào người bạn cùng trường". Ông kia hỏi lại là anh tốt nghiệp ngành gì năm nào, thì anh ngắc ngứ rồi tịt ngóm. Chuyện này trong giới đều biết và cười, vì anh ta chỉ tham dự một khoá đào tạo ngắn hạn vài tháng ở Harvard, nhưng đi đâu cũng vỗ ngực về cái mác Harvard tự dán.

Chả biết hai vị tiến sĩ kể trên có thuộc loại "tự dán mác" hay không?

0 comments:

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết