17/7/09

LẠI TRỞ LẠI "ĐỨNG TRƯỚC MỘT QUYẾT ĐỊNH"



Chào anh VMC và các bạn đọc của blog này.

Lâu lắm không liên lạc với anh và mọi người. Y!360 lại đóng cửa nên vất vả lắm em mới tìm lại được blog của anh ở địa chỉ này. Hy vọng là mọi người chưa quên em, người phụ nữ goá chồng từ sớm, một mình nuôi con 15 năm qua và giờ đây đang tìm kiếm hạnh phúc mới

Em có tin vui muốn thông báo với anh và mọi người. Sau một thời gian dài thu xếp, cuối cùng người bạn Úc của em (tên anh ấy là Anthony) đã sang Hà Nội thăm em trước khi đi đến quyết định có kết hôn nay không.

Khi đi đón anh ấy ở sân bay Nội Bài, em thấy ngợp. Vì anh ấy quá cao. Có lẽ phải đến 1m90. Gương mặt anh ấy chất phác, cố gắng nói tiếng Anh thật chậm để em có thể nghe và hiểu được những điều mà anh ấy muốn nói. Em chỉ lo anh ấy không hợp với khí hậu nóng bức ở Hà Nội, nhưng anh ấy nói ở chỗ anh ấy, thời tiết cũng khá nóng.

Anh ấy cư xử lịch sự, nhận được cảm tình từ các anh chị em trong gia đình. Nhìn chung là không có điểm nào đáng chê. Tối qua, mẹ con em cùng vợ chồng cô em gái đi ăn tối cùng nhau. Anh ấy quan tâm đến con trai em. Anh ấy hỏi con trai em nó muốn làm nghề gì. Anh ấy động viên nó đừng sợ thay đổi, vì bản thân anh ấy cũng là người nhập cư từ Hà Lan. Khi anh ấy sang Úc thì đã là thanh niên rồi, phải chật vật mất 2 năm để học tiếng Anh. Nếu con em sang sớm và đi học nốt phổ thông bên đó, thì nó sẽ thuận lợi hơn. Anh ấy sẽ chu cấp để nó học nốt 2 năm phổ thông.

Con trai em lúc đầu tỏ vẻ không thích anh ấy lắm (em nghĩ là phản ứng bình thường), nhưng sau cuộc nói chuyện hôm qua thì tình hình có vẻ được cải thiện. Nó trao đổi với anh ấy một số câu bằng tiếng Anh mà nó biết.

Anh ấy nói lại với cả gia đình em là hiện nay anh ấy đang làm bếp trưởng trong một nhà hàng, có nhà riêng đủ rộng để mẹ con em sinh sống. Về công việc thì em có thể làm ở nhà hàng nơi anh ấy đang làm, hoặc nếu không thì sẽ xin làm việc trong một tiệm nail của người Việt.

Em và anh ấy cũng đã đến Đại sứ quán Úc tại Hà Nội, nói chung là thủ tục đòi hỏi nhiều giấy tờ, nhưng chắc sẽ không có trở ngại nào lớn.

Em muốn đưa anh ấy về quê viếng mộ bố mẹ em, nhưng em gái em can. Cô ấy ngại nhỡ chuyện không nên cơm cháo gì, bà con họ hàng ở quê lại có cớ để đàm tiếu dị nghị. Nhưng có lẽ cô ấy đã lo lắng quá, vì em thấy thái độ của anh ấy chân thành.

Có lẽ đến cuối chuyến đi của anh ấy, em sẽ đặt vấn đề đưa anh ấy về thắp nén hương cho các cụ, như một sự cam kết nghiêm túc của em, cũng như của anh ấy.

Mọi người thấy thế có được không ạ?

ĐỨNG TRƯỚC MỘT QUYẾT ĐỊNH
TRỞ LẠI VỚI "ĐỨNG TRƯỚC MỘT QUYẾT ĐỊNH"


5 comments:

Lý Minh Triết on lúc 18:00 17 tháng 7, 2009 nói...

Những chuyện như thế này "mọi người" cũng chỉ là tham khảo...
Cần phải tự hỏi mình...
Khi lựa chọn phải thông minh và khi quyết định cần phải trung thành với nó...

LU on lúc 20:57 17 tháng 7, 2009 nói...

ặc, nhà cửa anh di chuyển lung tung thế mừ chị này cũng tìm ra được tận ổ để xin í kiến nữa à.

Uhm, quyết định thế là ổn ròi, Chúc mừng chị lấy được chồng tốt, và con trai chị cũng có tương lai.

Anh chồng tương lai có nghề nghiệp ổn định thế thì chị yên tâm ròi. Con trai chị lại được đào tạo ở nước ngoài sẽ good hơn.
Ngay cả bản thân của chị ấy cũng nên đi học lại, không việc gì phải phí phạm chất xám thế.

Anh chồng tương lai có nghề nghiệp ổn định, có thể support cho hai mẹ con, theo em chị nên tận dụng mà trở lại trường để lấy một bằng cấp nghề nghiệp nào đó.
Bên nước ngoài, bằng cấp ko phải dùng để phe của làm màu như bên VN, nó chỉ là tờ giấy chứng nhận mình biết một nghề nào đó để xin việc làm thôi.

Lí do này mà đa số có rất nhiều người tốt nghiệp đến hai, ba cái bằng đới. Điển hình là em cũng lượm được 2 cái ròi, tự công ti bi-zì quá nên ko có thời gian về trường chơi thêm cái thứ ba. Thoai đành gác mộng lại đó, đợi đến về già retire ròi em lại vào trường chiến tiếp chơi cho vui.

Nói như thế cho chị ấy biét rằng bên nước ngoài học rất dễ, có chí là làm gì cũng được cả. Chị ấy chỉ nên đi làm part time thôi, để dành thời gian đi học lại. Chỉ cần vài năm cố gắng mài đũng quần ở trường thì vài năm sau chị ấy sẽ có số phận khác.

Biết đâu chị còn ngoi lên cao hơn cả anh chồng í chứ. Chồng làm bếp truởng thì chị làm thủ truởng ở một công ti có nghành nhgề khác, biết đâu được đới!:D

Vân Lam on lúc 00:44 18 tháng 7, 2009 nói...

Chị LU nói chí phải đó ạ! :D

Còn về vấn đề "đàm tiếu" gì đó mà chị ấy đang lo ngại, em thấy chả đáng trăm gờ ram nào. Em thấy ở đời ngộ lắm á. Nghèo hơn thì người ta khinh. Giàu hơn thì người ta ghét. Lúc ta túng quẫn chẳng ai cho bát cơm manh áo, đến khi ta chuẩn bị làm việc gì đó "đổi đời" thì chụm mồm vào để bêu rếu. Thiệt là chán hết sức. Quên cụm từ đó đi chị ạ. Vui vẻ mà sống hết mình với cuộc đời của chính ta, với người ta yêu thương, thế là đủ! (Đây là kinh nghiệm em đút kết được từ lúc đọc bờ-nóc anh VMC đó ạ!:)

Titi on lúc 00:52 18 tháng 7, 2009 nói...

Chị nì đã hy sinh nhìu, xứng đáng hưởng hạnh phúc. Cầu mong những gì chị cảm nhận về người chồng tương lai là đúng. Đừng quá đắn đo, cứ yêu thương sẽ nhận lại yêu thương chị à :)

Hoài Tâm nói...

Đọc những dòng tâm sự về cảm nhận của chị đối với anh ấy, tôi cũng nghĩ anh ta chân thành trong đặt vấn đề, có ý gợi mở cho tương lai và công việc, cuộc sống của 2 mẹ con chị. Về việc đưa anh ấy về thăm mộ ông bà tôi nghĩ nếu chị thấy đó là cần thiết thì cứ làm, đừng e ngại miệng thế gian khi họ chẳng giúp gì được về hạnh phúc của chị.
Có 1 điều tôi muốn chia sẽ với chị khi chị nói anh ấy sẽ trợ cấp cho con chị học hết 2 năm cuối phổ thông. Không biết chị có biết trước không? Ở phương Tây cha mẹ họ chỉ lo cho con cái đến 1 giai đoạn nào đó thôi, sau đó nhất là lên Đại học thì con cái phải tự lo 1 phần, xin thêm học bổng thậm chí vay ngân hàng để đóng học phí, hoặc là học nghề cũng vậy. Con cái cũng phải tự lập ra ngoài kiếm việc làm thêm chứ ko phải được cha mẹ lo lắng cho đến khi học xong, kiếm được việc làm như ở Việt Nam.
Do đó tôi nghĩ ngoài việc anh ta lo cho con trai chị 2 năm cuối phổ thông, bản thân chị cũng phải nói chuyện thẳng thắn với con trai, môi trường sống ở nước ngoài đòi hỏi người ta phải tự lập chứ không hẳn chỉ là sự dựa dẫm từ cha mẹ. Tôi cũng nghĩ chị cần phải hiểu điều đó, để khi đã qua xứ người sinh sống rồi, vài năm sau thì lại thất vọng vì cứ tưởng như xứ mình thì có khi lại đổ vỡ hạnh phúc.
Riêng về tình cảm giữa chị và anh ấy, tôi chỉ thấy chị nói là choáng về chiều cao của anh ta, ngoài ra không thấy chị nói về cảm xúc tình cảm khi gặp anh ấy. Chị có nghĩ là mình sẽ yêu, sẽ hiểu, sẽ chung sống hạnh phúc, chia sẽ ngọt bùi với người đàn ông này hay không?
Điều đó nó quan trọng lắm chị à, bởi khi đã thật sự yêu thương, trân trọng rồi chị mới có thể bước đi những bước kế tiếp được.
Vài dòng chia sẽ, mong chị sẽ hạnh phúc.

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết