28/7/09

LỜI GIÃ BIỆT CỦA MỘT TÀI NĂNG


Ngô tiên sinh vừa gửi cho tôi văn bản này, tôi muốn chia sẻ cùng các bạn:

THƯ TỪ BIỆT CỦA MỘT THIÊN TÀI

Gabriel Garcia Marquez, nhà văn nổi tiếng của Colombia (thường được biết đến với cái tên là "Gabo" tại quê hương ông), đã được trao giải Nobel văn chương năm 1982, nay đã rút lui khỏi đời sống công cộng vì lý do sức khỏe. Ông bị ung thư giai đoạn cuối. Ông đã gửi một bức thư từ biệt cho bạn bè và bức thư được lưu hành trên Internet. Rất nên đọc bức thư ấy vì thật cảm động khi thấy cách thức một trong những nhà văn tài giỏi và sáng chói nhất diễn tả chính mình ra cùng với nỗi buồn.

Nếu trong một giây, Thiên Chúa quên là tôi đã trở thành cái gì, và cho tôi sống thêm một tí nữa, tôi sẽ dùng giây đồng hồ ấy trong mức khéo léo nhất của tôi.

Rất có thể tôi sẽ không nói ra tất cả những gì tôi có trong đầu, nhưng tôi sẽ để ý hơn đến tất cả những gì tôi nói… Tôi sẽ trân trọng các sự việc không phải vì giá trị của chúng, nhưng vì những gì chúng muốn diễn tả.

Hẳn là tôi sẽ ngủ ít hơn, hẳn là tôi sẽ mơ nhiều hơn, bởi vì tôi biết rằng cứ mỗi phút chúng ta nhắm mắt, chúng ta phí mất 60 giây ánh sáng. Hẳn là tôi sẽ bước đi trong khi những người khác thì dừng lại; hẳn là tôi sẽ thức trong khi những người khác thì ngủ.

Nếu Thiên Chúa cho tôi sống thêm một tí nữa, hẳn là tôi sẽ ăn mặc đơn giản, tôi sẽ đặt mình dưới ánh mặt trời, để không những thân thể tôi, mà cả linh hồn tôi trần trụi tha hồ cho ánh nắng rọi vào….

Cho mọi người, hẳn là tôi sẽ nói rằng họ quá sai lầm khi nghĩ rằng họ sẽ không còn yêu ai nữa khi họ đã già, mà không biết rằng họ trở nên già khi họ ngừng yêu thương….

Hẳn Ià tôi sẽ cung cấp các đôi cánh cho các em bé, nhưng tôi sẽ mặc các em tự học bay lấy.

Cho những người già, hẳn là tôi sẽ nói rằng cái chết không đến khi họ già đi, nhưng nó đến khi họ quên lãng và bị lãng quên.

Tôi đã học được quá nhiều với tất cả các bạn, tôi đã học biết rằng mọi người đều muốn sống trên đỉnh núi, mà chẳng hề biết rằng họ đạt được hạnh phúc là nhờ tiến bước trong cuộc hành trình và nhờ cách họ theo mà lên tới đỉnh đồi.

Tôi đã học biết rằng khi một bé sơ sinh đưa bản tay bé bỏng nắm lấy tay cha nó, là nó đã giam hãm ông trong phần còn Iại của đời ông.

Tôi đã học biết rằng một người chỉ có quyền và có bổn phận nhìn xuống một người khác, khi nào người kia cần được giúp đỡ để đi lên khỏi mặt đất.

Nếu tôi biết rằng đây là những khoảnh khắc cuối cùng tôi được thấy em, hẳn là tôi đã nói “Anh yêu em".

Cứ việc nói ra những gì em cảm thấy, chứ không phải những gì em nghĩ. Nếu tôi biết rằng ngày hôm nay là lần cuối cùng tôi được nhìn em thiếp ngủ, hẳn Ià tôi sẽ ôm ghì em thật chặt và sẽ cầu xin Chúa cho tôi được làm thiên thần hộ thủ của linh hồn em….

Luôn luôn có ngày mai, và cuộc sống lại cho chúng ta một cơ hội khác để làm các sự việc cho đúng, nhưng nếu tôi đã sai lầm, và hôm nay là tất cả những gì còn để lại cho tôi, tôi muốn nói rằng tôi yêu thương bạn biết chừng nào và tôi sẽ không bao giờ quên bạn.

Dù trẻ hay già, không một ai được bảo đảm về ngày mai. Ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn được thấy những người thân yêu, vì thế bạn đừng chờ; hãy làm ngay hôm nay, vì biết đâu ngày mai sẽ không bao giờ đến. Tôi chắc chắn rằng bạn sẽ tiếc vì phí mất cơ hội trao một nụ cười, một vòng tay ôm, một nụ hôn, và bạn đã quá bận để ban cho họ ước muốn cuối cùng.

Hãy giữ những người thân yêu gần bạn; hãy nhìn họ mà nói thẳng với họ rằng bạn cần họ và yêu thương họ biết bao. Hãy yêu thương họ và cư xử với họ cho tốt; hãy dùng thì giờ mà nói với họ “Tôi xin lỗi”, “xin tha thứ cho tôi", “xin vui lòng”, “cám ơn bạn", và tất cả những lời thân thương mà bạn biết!

Sẽ không có ai biết bạn nhờ tư tưởng thầm kín của bạn. Hãy xin Chúa ban cho sự khôn ngoan và sức mạnh mà diễn tả các tư tưởng ấy ra.

Hãy tỏ ra cho bạn bè và những người thân yêu biết họ quan trọng với bạn biết bao.

Hãy gửi bức thư này cho những người mà bạn thương mến. Nếu bạn không Iàm việc ấy hôm nay... ngày mai sẽ giống hôm qua, và nếu bạn không bao giờ làm việc ấy, cũng chẳng sao, vì giờ phút để làm việc ấy là BÂY GIỜ…


Hôn chào bạn

Gửi đến bạn, Với hết lòng quý mến,

Người bạn của bạn,
Gabriel Garcia Marquez

Dịch từ bản Anh ngữ: Têrêsa Ngọc Nga 31-5-2009

8 comments:

Nặc danh nói...

8 đoạn cuối cùng trong bản dịch không có trong bản tiếng Anh. Những đoạn trên tác giả chỉ nói về mình đã học được gì từ cuộc đời và những dự định của bản thân nếu có thêm thời gian, khá hợp lý trong hoàn cảnh sắp từ biệt cuộc sống. Rõ ràng nó rất khác với 8 đoạn cuối cùng, hơi có giọng dạy đời "bạn phải làm gì". Những lời khuyên đưa ra ở phần cuối không súc tích và hơi hợp với tuổi teen hơn là những người từng trải. Tóm lại là dạo này em có bệnh nghi ngờ tất cả các bản dịch.
Comment thế được chưa ạ? Sorry vì cả năm nay em đọc blog nhưng không chịu comment.

VMC on lúc 17:27 28 tháng 7, 2009 nói...

Comment thế được rồi. Sao không tiết lộ danh tính cứ "nặc danh" mãi thế hả em?

LU on lúc 21:18 28 tháng 7, 2009 nói...

stamp anh một nhát, tối đi mần việc về stamp thêm nhát nữa :D

Titi on lúc 21:58 28 tháng 7, 2009 nói...

GM bị ốm nặng rồi à? Hic...
Nhiều lúc em đã làm được một số điều như trên nhưng có nhiều người nhìn em rất lạ, thậm chí có người còn tưởng em dở người :P
Dân mình vẫn quen sống trông chừng nhau, nói xấu nhau và thích dành những lời cạnh khóe nhau hơn là khen ngợi và động viên :( Dù sao, những tài liệu như thế này cũng sẽ có một số người tiếp cận đc là tốt lắm rồi.

PS: Cám ơn Ngô Tiên Sinh đã chia sẻ tư liệu quí :)

Thái Sơn on lúc 07:56 29 tháng 7, 2009 nói...

Đoạn đầu thì rất hay, rất ra dáng một nhà văn lớn nhưng đoạn cuối em cũng thấy nghi ngờ giống như bạn gì đó nói ở trên. Đoạn cuối nghe cứ hao hao Chicken soup for soul

LU on lúc 09:15 29 tháng 7, 2009 nói...

Có thể là anh Phong có diễn thêm vài đoạn chót, nhưng nếu nói thêm chỉ để khuyên người ta làm điều tốt thì rất đáng khuyến khích đúng ko nào? tại sao cứ phải nhìn nhau hận thù, nói khích bác, nói xấu bôi nhọ nhau để làm gì? Học chử thánh hiền chỉ để dạy con cháu, dạy lẫn nhau và tự dạy mình làm điều thiện. Tại sao ko làm mà cứ thích đi làm người ác và tàn nhẫn? bản chất con nguời khi sinh ra là tốt, và thật ra ko ai xấu cả cho dù đó là ăn cướp hay đĩ điếm. Vì tận cùng bản chất họ vẫn còn sót lại chút gì đó tính lương thiện. Chỉ có điều họ ko biết hoặc không muốn làm cho nó sống lại thôi. Lu cũng chẳng tốt đẹp gì hơn ai nhưng Lu quan niệm cuộc đời nó rất ngắn ngũi. Thế thì tại sao mình ko vui vẻ, ko rộng lượng một chút cho đầu óc nhẹ nhàng? tại sao cứ mãi giam mình trong cái vỏ ốc ích kĩ, nhỏ nhen để rồi một ngày nào đó nhìn lại thì giật mình vì cả đời mình ko có một giây nào thoải mái. Ai chỉ trích bài này thì cứ chỉ trích, nhưng Lu ũng hộ những ai khuyên người ta nên sống hòa bình. Cứ đấu với đá mãi, moi móc chửi bới mãi, lâu dần con người mình sẽ going down...

manhcuongvu on lúc 09:49 29 tháng 7, 2009 nói...

@Lu: Ngô tiên sinh không bổ sung thêm đoạn nào hết.

LU on lúc 12:47 29 tháng 7, 2009 nói...

he he, em cũng nghĩ là anh Phong ko làm thế :D

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết