Nhà hàng “Hòn Đá Nóng” thật xa lạ với khung cảnh của khu phố Tàu ở thành phố Châu Âu nơi tôi đến công tác mùa hè năm ấy. Sự thẳng thớm, vuông vức của nó cứ bung biêng bên cạnh những đường nét uốn lượn rực rỡ ở xung quanh. Đã nghĩ là được đi ăn cơm Tàu, nhưng chúng tôi lại được Hân đưa vào đó. Pierre đang mê Hân như điếu đổ, nên cứ được đi theo nàng là hắn thích rồi. Còn tôi, người đã ba hôm nay phải nhá đồ Tây, vừa tức vì trượt bữa cơm chắc sẽ ngon đến mức phải mút ngón tay, vừa thấy ngứa mắt vì những cái siết tay, những nụ hôn phớt má mà Pierre dành cho nàng.
Nàng dành quyền chọn món ăn cho tôi. Cũng là cách có thời gian để rúc rích với Pierre. “Tất cả đều được đun trên những phiến đá lấy từ miền Tây nước Mỹ, thưa ông” - người hầu bàn trông lịch sự như một vị giáo sư đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè nói nhã nhặn. Đang vui vẻ gì đó với Pierre, Hân bỗng kêu á á như bị thọc lét. Thì ra nàng suýt quên một điều quan trọng. “Này, nhớ cho tôi món “Vegetable of the Day”. Người hầu bàn gật đầu: “Tôi đã ghi từ trước rồi, thưa cô”. Hân quay sang nhìn tôi. Mắt nàng đầy ngụ ý.
Với tinh thần ai trả tiền phần người ấy, nên tôi cũng chẳng tiết kiệm cho cái lũ đang yêu làm gì: Trứng cá hồi đen của Nga, thịt bê Australia (“Bò Anh bị điên” - người hầu bàn đã nói trước), rượu vang Bordeaux… Cả ba vui vẻ chạm cốc. Hân nói, mắt lấp lánh: “Pierre, may cho anh đấy. Nếu hồi ấy không phải vì vài chuyện đỏng đảnh trẻ con mà em bỏ Hùng, thì còn lâu anh mới lý giải được tại sao bà Marguerite Duras (*) lại mê Việt Nam nhé”. Rồi bất chấp tay vịn của ghế, nàng dịu dàng ngả đầu vào vầng ngực rộng của anh chàng ngoại quốc.
Người bồi bàn thật tận tình. Những phiến đá nóng hổi được ông ta đặt lên bàn rất điệu nghệ. Mỡ sôi tanh tách, nhưng không hề bắn vào thực khách. “Ông ta bày bàn cứ như tiến hành một nghi lễ vậy” – tôi nghĩ thầm. Ba miếng beefsteak đỏ hồng đặt ở ba đỉnh của tam giác đều. Trung điểm các cạnh là những chấm đen trứng cá hồi. Đĩa salat rực rỡ ở giữa. Bên ngoài tam giác phía Hân là đĩa rau bắp cải màu tím chế biến theo kiểu gì đó mà tôi không biết.
Pierre vờ quên Hân, quay sang nói những câu chuyện đàn ông với tôi. Làn hơi nghi ngút từ những phiến đá nóng tàn dần, thay vào đó là khói thuốc lá của hai cái ống bễ. Nhưng Hân thì chẳng quên hộ cho. Nàng vung tay xua khói: “Này, hút vừa thôi nhé. Ở nhà mà cũng ngạt thở thế này là tôi bỏ đấy”. Rồi Hân xúc một ít bắp cải tím (hình như luộc thì phải) vào đĩa Pierre. “Ăn đi”. Pierre nhai nhồm nhoàm, cười toe toét: “Ngôn nắm”. Hắn nói thứ tiếng Việt “nhà quê” mà Hân dạy cho. Tôi cười vờ vẫn. Ừ, còn cái món rau nghe rất sang Vegetable of the Day (Rau của ngày) chắc là Hân gọi riêng cho tôi nữa kia mà.
Ba phiến đá trống trơn. Chai Bordeaux cũng chỉ còn màu xanh của vỏ chai. Pierre lấy nốt điếu thuốc cuối cùng rồi bóp bẹp bao Marlboro rỗng trong bàn tay hộ pháp. Người hầu bàn nhẹ nhàng tiến đến gần: “Quý vị tráng miệng món gì ạ?”. Tôi bật kêu: “Thế còn món rau của ngày?” Người hầu bàn ngơ ngác. Hân cười khanh khách: “Mới xa nhà 10 hôm mà đã đòi ăn rau à? Em với Pierre ăn hết rồi còn gì!” Đến lượt tôi ngạc nhiên: “Món bắp cải tây luộc mà được gọi là rau của ngày ư?” Hân cười còn to hơn: “Thế anh bảo phải gọi nó như thế nào? Eo ôi, sang đến đây rồi mà còn nhà quê thế!” Pierre chỉ hiểu được hai tiếng “nhà quê”, hắn cười khùng khục. Cục yết hầu đỏ chót chuyển động theo nhịp cười trông phát ghét.
Pierre cúi xuống, phả khói thuốc vào mặt tôi: “Người Âu chúng tôi không ăn rau tràn lan như các vị. Chúng tôi ngày chỉ ăn một món rau thôi, để thưởng thức cho bằng hết hương vị của nó, ông “nhà quê” ạ”. Mắt hắn bỗng sáng lên những tia sáng xanh lè lạnh lẽo. “Nhưng tôi cũng rất thích những thứ “nhà quê”… Rồi hắn lại ngửa cổ cười.
Noel, tôi nhận được bưu thiếp của Hân: “Em ở lại đây thôi, anh ơi. Xa Việt Nam 7-8 năm rồi, không tưởng tượng được về nhà sẽ thế nào. May quá, Pierre đã cầu hôn với em. Chúc Giáng sinh vui vẻ”. Bên dưới có chân dung tự hoạ nguệch ngoạc của Pierre với dòng chữ: “I’m Vetetable of the Day” (Tôi là rau của ngày). Chữ ở đấy viết thoắng, nhưng tuồng chữ lại không giống kiểu tây lắm, nên cho đến bây giờ tôi vẫn chưa xác định được dòng chữ ấy là của Pierre hay của Hân. 3.1997
___
(*) Marguerite Duras: Nhà văn Pháp nổi tiếng, tác giả tiểu thuyết “Người tình”
(đăng trên báo Lao Động số 51/97, Chủ nhật, ngày 30.3.1997)
0 comments:
Đăng nhận xét