7/6/08

CƠM, CANH CUA, CÀ, CÁ



Lúc gần trưa, ngồi uống càphê, nghe được câu chuyện sau đây ở bàn bên cạnh giữa hai người đàn ông, một anh khoảng ngoài 30, anh kia khoảng 50. Biết nghe lỏm là không hay, nhưng bởi vì họ nói khá to, nên...

- Gần trưa rồi, để em đưa bác đi ăn nhé. Bác thích ăn gì?
- Ăn gì mà chẳng được.
- Đi ăn đồ Nhật nhé?
- Thôi thôi. Hôm qua vừa đi ăn đồ Nhật ở Bà Triệu, có 6 người mà hết hơn 10 triệu bạc. Đắt quá thể.
- Vầng, bây giờ đang có mốt ăn đồ Nhật. Toàn thức ăn nhập, nên nó mới đắt.
- Toàn bọn trưởng giả học làm sang.
- Chỗ em đưa anh đến là nhà hàng có set menu 10 đô một xuất thôi.
- Anh là chúa ghét ăn susi.
- À, nếu thế thì thôi vậy. Vậy bác muốn ăn gì?
- Thì đồ Việt Nam thôi. Chú biết tính anh còn gì! Cứ cơm Việt Nam nấu giản dị là được.
- Ví dụ?
- Đậu phụ rán, ốc nấu chuối đậu, rau muống luộc thật xanh với nước dầm sấu, canh cua mồng tơi, cá kho, có thêm vài quả cà nữa là tuyệt vời.
- Thế anh vào quán bình dân có được không?
- Quán bình dân à? Trời nóng thế này vào đấy không có máy lạnh chắc hơi khó nhỉ? Với lại anh sợ vệ sinh an toàn thực phẩm không bảo đảm, bụng dạ anh quen với thức ăn sạch bên kia rồi.
- Em biết ngay là anh không vào quán bình dân được. Phải vào nhà hàng thôi. Mà nếu thế thì những món anh nêu không hề giản dị tẹo nào.
- Sao lại thế?
- Thực phẩm chế biến mấy món đó có thể tương đối rẻ, nhưng công chế biến các món thì như nhau. Họ lấy rẻ quá cũng không được, còn tiền chất đốt, tiền quản lý, tiền máy lạnh... cái gì cũng tăng cả. Vào nhà hàng thì những món ấy giá cũng same same như những món khác.
- Thế à? Lâu quá không về anh đâu có biết.
- Tóm lại bác thích đi đâu?
- Thôi đi đâu thì tuỳ chú. Ăn cơm Việt Nam, nhưng bây giờ đành ưu tiên chọn chỗ thoáng mát, ít khách, view đẹp. Có thêm các em chân dài lượn qua lượn lại thì càng tốt.
- Úi giời. Thế thì tiền cũng chẳng kém so với ăn đồ Nhật là bao nhiêu!

0 comments:

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết