Tuần trước, khi đang bận rộn với chuyến công tác ở một nơi mà kiếm chỗ vô Internet khó như ở VN thời cách đây 13 năm, thì nhận được email. Đệ tử của đồng nghiệp thảng thốt thông báo: "Nè anh, em báo một tin không vui. Anh Ba bị ung thư dạ dày, sáng thứ Hai tới sẽ nhập viện để phẫu thuật cắt toàn bộ dạ dày. Hiện đang kiểm tra xem có di căn đến bộ phận nào nữa không?".
Trời đất, sao các đồng nghiệp của tôi dạo này nhiều người mắc ung thư quá vậy? Mấy hôm trước, tán chuyện với anh chưa thấy nhắc đến ung thư ung thiếc gì. Anh chỉ nói là đau bao tử. Tôi hơi ngạc nhiên, anh đâu có rượu chè gì? "Tại tui ăn cay nhiều quá đó mà" - anh cười rổn rảng.
Chỉ kịp nhắn cho cậu đệ tử rằng nói anh Ba đừng lo quá. Cứ bình tĩnh đã...
Anh Ba vượt mấy trăm cây số để vô Sài Gòn làm xét nghiệm ở cái bệnh viện lớn nhất thành phố. Kiểm tra xem cái bao tử thế nào, nhưng sau khi làm một lô xét nghiệm, bác sĩ phán xanh rờn rằng ung thư. Nghe mà xanh rờn hết cả mặt. Cắt toàn bộ bao tử thì sống thế nào đây? Lại còn di căn nữa, như vậy có lẽ cầm chắc cái chết trong tay.
Nhưng trong lúc rối trí như vậy, anh Ba vẫn còn kịp sáng suốt nghĩ ra nên thử lại xét nghiệm ở một bệnh viện khác xem thế nào. Lần này anh chạy đến một bệnh viện tư. Tại đây họ thực hiện 2 lần nội soi, một lần thử máu, nhưng thật ngạc nhiên là không thấy dấu hiệu nào của ung thư cả.
Sau mấy ngày mất ăn mất ngủ vì bóng ma của căn bệnh ung thư ám ảnh, anh rơi vào một trạng thái khác: mông lung không biết đường nào mà lần.
Sực nhớ một vị sếp cũ có con trai làm bác sĩ ở Bệnh viện ung bướu, anh Ba vội vã cầu viện.
Sáng sau, chàng bác sĩ đưa anh tới cơ sở chuyên khoa về ung bướu thuộc loại lớn nhất cả nước này. Ở đó sau một hồi khám xét, vị bác sĩ đầu ngành cất cho anh gánh nặng: "Theo tôi, anh chỉ bị loét dạ dày, chứ không bị ung thư. Tuy nhiên..."
Anh chưa kịp vui mừng thì đã lại tiếp tục hồi hộp vì hai chữ "tuy nhiên" đó. Vị bác sĩ nói: tuy nhiên cũng không thể làm ngơ trước cái kết quả xét nghiệm của BV lớn kia được. Phải làm sinh thiết thì mới kết luận rõ ràng được.
Anh đồng ý làm sinh thiết.
Và chiều nay, kết quả sinh thiết đã có: Bệnh viện Ung bướu TP HCM kết luận anh Ba bị loét dạ dày mãn tính. Không có dấu hiệu của K.
Anh trở lại bệnh viện đầu tiên. Bác sĩ ở đó bảo lưu kết quả: Tôi nói anh bị ung thư là anh bị ung thư.
Anh hiểu: Ít ai chịu nhận sai sót của mình. Nhưng bác sĩ gì mà kỳ vậy? Lương tâm, đạo đức nghề nghiệp để đâu? Sao bệnh nhân chỉ bị loét dạ dày, có thể chữa được cho lành thì lại cứ quyết đè ra mổ cắt toàn bộ là sao?
Anh kể: "Nhiều chuyện mắc cười lắm. Xung quanh cái vụ tui đi khám này chắc viết được thiên phóng sự nhiều kỳ quá. Ai đời, cứ cho là tôi bị ung thư bao tử đi, thế mà bác sĩ ở cái BV lớn ấy kê cho tui cái toa thuốc uống mỗi ngày 15 viên Aspirin! Thật hết biết!"
Nghe chuyện của anh, thấy ngậm ngùi. May mà anh còn khá giả đôi chút và đủ tỉnh táo để đi khám thêm ở 2 bệnh viện nữa, mới tránh được cái "bản án tử hình" oan nghiệt kia. Chứ nếu bệnh nhân nghèo thì không biết phải làm thế nào?
Trời đất, sao các đồng nghiệp của tôi dạo này nhiều người mắc ung thư quá vậy? Mấy hôm trước, tán chuyện với anh chưa thấy nhắc đến ung thư ung thiếc gì. Anh chỉ nói là đau bao tử. Tôi hơi ngạc nhiên, anh đâu có rượu chè gì? "Tại tui ăn cay nhiều quá đó mà" - anh cười rổn rảng.
Chỉ kịp nhắn cho cậu đệ tử rằng nói anh Ba đừng lo quá. Cứ bình tĩnh đã...
Anh Ba vượt mấy trăm cây số để vô Sài Gòn làm xét nghiệm ở cái bệnh viện lớn nhất thành phố. Kiểm tra xem cái bao tử thế nào, nhưng sau khi làm một lô xét nghiệm, bác sĩ phán xanh rờn rằng ung thư. Nghe mà xanh rờn hết cả mặt. Cắt toàn bộ bao tử thì sống thế nào đây? Lại còn di căn nữa, như vậy có lẽ cầm chắc cái chết trong tay.
Nhưng trong lúc rối trí như vậy, anh Ba vẫn còn kịp sáng suốt nghĩ ra nên thử lại xét nghiệm ở một bệnh viện khác xem thế nào. Lần này anh chạy đến một bệnh viện tư. Tại đây họ thực hiện 2 lần nội soi, một lần thử máu, nhưng thật ngạc nhiên là không thấy dấu hiệu nào của ung thư cả.
Sau mấy ngày mất ăn mất ngủ vì bóng ma của căn bệnh ung thư ám ảnh, anh rơi vào một trạng thái khác: mông lung không biết đường nào mà lần.
Sực nhớ một vị sếp cũ có con trai làm bác sĩ ở Bệnh viện ung bướu, anh Ba vội vã cầu viện.
Sáng sau, chàng bác sĩ đưa anh tới cơ sở chuyên khoa về ung bướu thuộc loại lớn nhất cả nước này. Ở đó sau một hồi khám xét, vị bác sĩ đầu ngành cất cho anh gánh nặng: "Theo tôi, anh chỉ bị loét dạ dày, chứ không bị ung thư. Tuy nhiên..."
Anh chưa kịp vui mừng thì đã lại tiếp tục hồi hộp vì hai chữ "tuy nhiên" đó. Vị bác sĩ nói: tuy nhiên cũng không thể làm ngơ trước cái kết quả xét nghiệm của BV lớn kia được. Phải làm sinh thiết thì mới kết luận rõ ràng được.
Anh đồng ý làm sinh thiết.
Và chiều nay, kết quả sinh thiết đã có: Bệnh viện Ung bướu TP HCM kết luận anh Ba bị loét dạ dày mãn tính. Không có dấu hiệu của K.
Anh trở lại bệnh viện đầu tiên. Bác sĩ ở đó bảo lưu kết quả: Tôi nói anh bị ung thư là anh bị ung thư.
Anh hiểu: Ít ai chịu nhận sai sót của mình. Nhưng bác sĩ gì mà kỳ vậy? Lương tâm, đạo đức nghề nghiệp để đâu? Sao bệnh nhân chỉ bị loét dạ dày, có thể chữa được cho lành thì lại cứ quyết đè ra mổ cắt toàn bộ là sao?
Anh kể: "Nhiều chuyện mắc cười lắm. Xung quanh cái vụ tui đi khám này chắc viết được thiên phóng sự nhiều kỳ quá. Ai đời, cứ cho là tôi bị ung thư bao tử đi, thế mà bác sĩ ở cái BV lớn ấy kê cho tui cái toa thuốc uống mỗi ngày 15 viên Aspirin! Thật hết biết!"
Nghe chuyện của anh, thấy ngậm ngùi. May mà anh còn khá giả đôi chút và đủ tỉnh táo để đi khám thêm ở 2 bệnh viện nữa, mới tránh được cái "bản án tử hình" oan nghiệt kia. Chứ nếu bệnh nhân nghèo thì không biết phải làm thế nào?
26 comments:
vậy thì ai sẽ đưa ra bản án cho các vị bác sĩ vô đạo đức đây ạ :-s
Ngày xưa cứ tưởng chỉ có chuyện nhổ nhầm răng ko đau, giờ thì có thể nhầm tất cả... Dường như mạng người ngày càng rẻ đi...
Chưa làm sinh thiết thì chả ai dám chẩn đoán chắc chắn là ung thư. Cái ông BS bệnh viện lớn nào mà lại phát biểu ngu thế kia :((
Ông BS đã phát biểu ngu lại còn dã man tàn nhẫn bắt người ta phải tin cái ngu ấy, BS gì mà ác quá! :(
Hihi, hồi còn làm ở báo LĐ, có 1 hôm em nhận dc 1 cú điện thoại của 1 chị gái gọi điện kêu cứu cũng vì chuyện khám chữa này ạ, mà chuyện của chị ấy éo le cây tre trăm đốt chả kém.
Chả là chị ấy thấy mình có vẻ ko khỏe nên có tới 1 bệnh viện tư khá nổi tiếng để khám phụ khoa, và kết quả xét nghiệm cho thấy chị ấy dương tính với 1 loại vi khuẩn mà có thể gây bệnh lậu, mà vi khuẩn này chỉ có thể lây qua đường quan hệ TD bừa bãi ở ngoài. Vì chuyện này mà vợ chồng chị ấy hục hoặc hành hạ nhau hàng tháng trời, chồng nghi vợ ngoại tình, vợ nghi chồng có "mèo" . Chưa kể cả xét nghiệm cả thuốc là bệnh viện đã "thịt thăn" của chị ấy hơn 1 triệu đồng.
Không cam tâm nhìn cảnh chồng hậm hực với mình, chị ấy đi xét nghiệm ở 2 nơi khác, thì kết quả là chị ấy lại âm tính với con vi khuẩn kia, và kết quả chỉ là viêm nhiễm vớ vẩn, dùng 1 loại thuốc rẻ tiền là có thể hết được. Chị ấy gọi đt cho em và nhờ cùng chị ấy tới gặp bác sĩ BV tư lúc đầu để chất vấn. Em chỉ đi ngồi nghe thôi cho nó công bằng, cuối cùng thì bác sĩ ấy chỉ phán chắc nịch là "BV này nổi tiếng là uy tín cực kỳ, ko bao h xét nghiệm sai, ko tin mời chị đi nơi khác mà khám".
Chị ấy và em đều bó tay khi nghe những lời ấy. Cuối cùng chị ấy phải trình ra 1 đống xét nghiệm ở các BV khác thì bên này mới chịu hoàn tiền thuốc cho người ta. Chị ấy bảo 1 triệu với chị ấy ko là gì, nhưng mà gia đình hục hoặc đến căng thẳng hàng tháng nay thì không cái gì đền được.
Em ko có chuyên môn về y khoa, em nghĩ cũng có thể do công nghệ khác nhau, thời điểm khác nhau và mẫu xét nghiệm khác nhau thì có thể cho ra những kết quả khác nhau. Tuy nhiên người làm khoa học, nhất là làm trong ngành y tế, nơi quyết định sinh mạng của người ta mà lại có kiểu tư duy "tôi đã bảo đúng thì chắc chắn là đúng" thì quả vô trách nhiệm quá :(.
À mà anh C ở khách sạn ko có đường cắm net à? Đợt rùi em thấy có mấy đoàn sang bên này ở khách sạn đều có net free hết, hoặc nếu ko thì đến những khu hành chính công cộng, hoặc trong các Mall lớn, quán cafe Starbucks...đều có sóng Wifi mà anh ^^
Ối giời, cái nài đâu phải ngu? Cái nài là mánh dọa bệnh nhân để dùng các loại thuốc rất đắt tiền khi không muốn mổ ạ. Hu hu...Chỉ bệnh nhân có tiền mới bị gài mánh nài thôi. Hu hu...
Em nghĩ chuyện chẩn đoán nhầm thì cũng có thể, không phân biệt là bác sĩ giỏi hay kém, bệnh nhân giàu hay nghèo. Điều may mắn là anh ấy phát hiện được cái nhầm sớm.
Em thì ở một trường hợp ngược lại. Người nhà được một bác sĩ trẻ khám nói rằng là nghĩ nhiều đến ung thư, nhưng vì không phải chuyên môn của bạn ấy, nên bạn ấy không chắc, và nói nên đến viện chuyên khoa để khám. Qua gần một năm, đi khám rất nhiều viện chuyên khoa khác nhau, nhiều giáo sư đầu ngành khác nhau, làm đủ siêu âm, nội soi, sinh thiết, ai cũng bảo không phát hiện ung thư. Sau đấy vì sức khỏe yếu đến nối không thể thở được nữa rồi thì một kỹ thuật viên siêu âm phát hiện vị trí khối u. Lần này thì sinh thiết phát hiện ung thư. Trước khi mổ, các giáo sư đầu ngành hội chẩn rồi chỉ cho học viên cao học và bác sĩ nhìn hình ảnh siêu âm là khối u bên phải, người nhà em nhỏm dậy bảo sao kỹ thuật viên hôm trước nói u bên trái? sau một hồi thảo luận, giáo sư nói u ở hơi giữa giữa. Mổ xong, làm sinh thiết khối u được cắt ra, không thấy ung thư trên cả 8 vị trí sinh thiết. Giáo sư khuyên quay lại nơi sinh thiết thấy ung thư lần đầu tiên xin tiêu bản để gửi đi đọc lại. Khi đến hỏi, các tiến sĩ thông báo là tiêu bản quá hay nhiều người nghiên cứu, và tiêu bản thất lạc rồi, kể cả tiêu bản lưu cũng không thấy!
Chuyện nghe thì buồn cười, nhưng đấy là những gì em trải qua 100% thật.
Một cái hài hước nữa là vì em ở trong viện với người nhà lâu quá, nhiều lần bác sĩ bảo em đi mua thuốc, nhân viên hãng dược lại tưởng em là bác sĩ, nên trừ cho em 20% và tặng một số quà.
Thật là bi hài. Cười không nổi, mà mếu cũng không xong. Hic!
Có chuyện này, là chuyện của chính anh. Số là anh rất hay bị mẩn ngứa, kiểu như các cụ bảo bị giời leo ấy. Cứ hồi nào Hà Nội rộ lên cái dịch như vậy (vài năm nay, năm nào cũng có) là anh ăn đòn. Đến Bệnh Viện Da Liễu khám. Một bác già già cho một cái đơn thuốc mua hết hơn 300 ngàn VND. Bôi, uống, ngày đêm, lung tung cả. Chẳng khỏi!
Lại quay lại đấy khám. Một chị chẳng khám gì, dứng xa xa nhìn một phát rồi nói, anh chẳng làm sao đâu. Bỏ hết cái thuốc đã mua đi nhé! Em cho cái này, khỏi ngay. Cô ấy ghi môt tờ đơn, ra mua lọ hồ nước hết đúng 5 ngàn VND. Ba hôm sau khỏi tầm 80%. Để khỏi hết, mất một tuần.
Hu hu!
Buồn và Sợ...:(
Chuyện bác sĩ ở VN đúng là chuyện dài nhiều tập, nói mãi vẫn phải nói vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng, tiền bạc, tâm lý người đi khám/ chữa bệnh (ko muốn dùng từ bệnh nhân, vì có trường hợp ko bệnh đi khám được bảo là bệnh) :(
Mới chỉ đọc ở phần comment đã thấy thêm 2, 3 tập rồi. Anh Thụy bảo bi hài, em thì chỉ thấy bi :(
Em cả năm chẳng tới bác sĩ bao giờ nên cũng ko biết các vị ấy làm ăn ra sao? nhưng có lần nghe một đồng nghiệp trong công ti bảo rằng, bố của ông ấy bị y tá của bác sĩ cho thuốc sai dẫn đến bệnh nặng hơn nên kiện ra luật sư. Y tá nghỉ việc, và bác sĩ đó nằm trong tình trạng phòng mạch bị nêm phong, phải đền tiền bồi thường cho bệnh nhân.
Chưa làm sinh thiết mà đã kết luận thì không có cơ sở, ngay cả khi kết quả sinh thiết là âm tính thì cũng chưa chắc đâu, vì có thể nơi lấy mẫu làm sinh thiết không có tế bào K nhưng những nơi khác thì sao ?
Pika Rocks:
- Có lẽ là các bác sĩ khác chăng? Hay là những "bệnh nhân nổi dậy"?
@Haukhaoco:
Ngày xưa quên miếng gạc trong bụng bệnh nhân đã là kinh lắm rồi nhỉ? BV Phụ sản HN mới đây còn có bác sĩ chẩn đoán nhầm một thai phụ chửa ngoài tử cung và quyết định mổ. May mà trong khi đang mổ (nội soi), thì phát hiện ra là nhầm và tạm thời vẫn giữ được thai cho cô ấy.
@Lvu:
Là người trong ngành, chắc Lừng mắng không sai.
@HY:
Em tham khảo comment của Titi ở bên dưới xem thế nào?
@Dứa:
Sai lầm thì ai cũng có thể mắc, không nói trước được, nhưng vô trách nhiệm thì đúng là đáng trách.
KS chỗ anh ở có Internet đến phòng, nhưng giá đắt khủng khiếp luôn. Suốt ngày nhong nhong từ phòng họp này sang phòng họp kia nên không biết chỗ nào có wifi nữa.
@Titi:
Nếu đúng như em nói thì thật quá thể!
@Nước chè quê:
Đoạn cuối trong comment của em là bằng chứng cho thấy các bs ăn hoa hồng của hãng dược là có thật. Có lần anh đi khám bệnh, bs kê đơn xong, dặn đi dặn lại là phải đến hiệu thuốc đó, ở địa chỉ ấy thì mới có thuốc thật. Giờ nghĩ lại mới thấy mình là gà của ông bs ấy.
@ĐMT:
E thừa nhận là có một số bệnh ngoài da có thể chữa khỏi bằng những loại thuốc rất đơn giản và rẻ tiền. Anh cũng trở thành gà của ông bs ăn hoa hồng của hãng dược rồi.
@VanLam:
Có dám về không em?
@Lana:
"Bi hài" không tách ra được Lana ạ. "Bi hài" mạnh hơn "bi" nhiều lắm.
@LU:
Chắc trong tương lai ở ta cũng có thể kiện ngược được bs giống như tại nơi LU đang ở.
@Nặc danh:
Chắc bạn cũng liên quan đến ngành y? Hoàn toàn có khả năng như vậy, đúng không bạn? Theo bạn, đồng nghiệp của tôi có nên đi khám tại một bệnh viện khác nữa, hoặc sang Singapore để khám cho chắc ăn không?
Đồng nghiệp của bạn nên đi BV khác khám thử xem họ kluận như thế nào trước đã.
Hôm trước em đọc được 1 vụ trên báo: Một chị có con bị bệnh về mắt, mang đi khám bác sĩ bảo ung thư, phải múc mắt mới cứu được. Mang sang viện tư khám bác sĩ ở đó bảo 50% khả năng là bệnh khác, ko phải ung thư. Chị ấy liền đưa con sang Mĩ, bác sĩ bên đó kết luận ko phải ung thư, cho bắn lazer và cứu được mắt của cháu. Đọc mà lạnh gáy, tí nữa thì bé bị múc mắt rồi còn đâu :((
Còn đây là chuyện nhà em: Mẹ em đi khám bị chẩn đoán mắc bệnh tim, phải phẫu thuật nong động mạch vành. Em khóc lên khóc xuống. Mẹ em cũng lo lắng, lúc nào cũng sợ đột quỵ. Cuối cùng em quyết định đưa mẹ sang Sing khám lại, nêu phải mổ thì cũng mổ bên đó cho an toàn. Sang đến nơi bác sĩ khám bảo tim mẹ em có bị làm sao đâu. Có xơ vữa tí ti nhưng khả năng đột quỵ chỉ là 5%. Mà ở tuổi mẹ em như thế là bình thường. Choáng với bác sĩ VN quá! Mà bác sĩ VN mẹ em khám là bác sĩ có tiếng hẳn hoi đấy. Từ hôm đi khám ở Sing về mẹ em khỏe hẳn, hết bệnh tâm lý mà.
Sau những vụ này em rút ra kết luận: phải giàu, phải giàu bằng mọi cách, chứ mà không có tiền là chết oan.
@Bí Ngô NZ:
Anh bạn anh cũng đang tính sang Sing khám đây.
Bí ngô nói đúng, phải giàu bằng mọi cách, chứ nếu không chết oan, xuống dưới, diêm vương hỏi hông biết sao trả lời. Tuy nhiên, làm giàu bằng mọi cách có khi chết nhanh hơn... hì hì
Đăng nhận xét