Nhưng bây giờ trở lại với cái danh thiếp. Lâu nay công dân mạng truyền
nhau một số danh thiếp khủng. Xuýt xoa truyền. Rinh rích truyền. Sằng
sặc truyền. Đúng là danh thiếp khủng. Chi chít chữ. Dày đặc chữ. Chen
chúc chữ. Kể cả nới rộng khuôn khổ cũng không đủ chỗ để mà ghi cho hết
các chức danh.
1.
Lâu lâu rồi, tôi có lần nhìn thấy cái danh thiếp của nhà văn Nguyễn Huy
Thiệp. Đơn giản, sơ sài, chẳng có dụng ý thiết kế gì, chắc là anh đặt
cơ sở in nào đó in cho đủ cái tên, địa chỉ, số điện thoại, tức là đủ nội
dung cho một cái danh thiếp. Người ta in cho thế nào thì anh nhận thế,
dùng thế.
Đấy là lần anh Thiệp và
tôi được mời sang Đan Mạch dự một cái liên hoan văn hóa gọi là Hình ảnh
châu Á (Image of Asia), sau đó đi tiếp sang Thụy Điển dự Hội chợ sách
Quốc tế Gothenburg, thực hiện vài buổi đọc sách trước công chúng. Có một
lúc đã xong việc, ngồi chuyện trò hai người với nhau, anh Thiệp đưa cho
tôi cái các để khi về Hà Nội còn liên lạc mà gặp lại. Cái các chỉ ghi:
NGUYỄN HUY THIỆP
Nhà văn
Tôi nhìn cái các và nói:
Trong này thừa chữ nhà văn. Tôi nghĩ, cái người ta cần thì đã đủ: tên
người, số nhà số điện thoại, địa chỉ email. Không cần gì thêm. Người
trong giới chỉ nhìn tên, biết đấy là nhà văn. Người không biết đến anh
thì có ghi thêm chữ “nhà văn” vào đấy cũng chẳng ý nghĩa gì. Anh Thiệp
nghe. Gật gù. Ừ, đúng.
Nhân nói về
Nguyễn Huy Thiệp, lan man sang một chuyện liên quan. Tôi quen biết một
vài anh em trẻ làm báo, tốt nghiệp báo chí ra hẳn hoi, một lần tôi nhắc
đến truyện của Nguyễn Huy Thiệp thì hóa ra các cậu không biết nhà văn
danh tiếng là ai. Ngạc nhiên chưa? Ờ, có thể ngạc nhiên với bạn và tôi,
nhưng đời sống thì không ngạc nhiên. Đời sống luôn có những điều mà
chúng ta không ngờ, và đời sống có thể thiếu những điều mà chúng ta
biết, biết rành mạch.
Có lần một nữ
phóng viên đi họp báo về, hỏi tôi: Nữ nhà văn XYZ viết gì hả anh? Tôi kể
tên một vài tác phẩm của chị, một cây bút rất hoạt ngôn nhưng khi viết
thì không hoạt không đặc sắc như khi nói. Nhà báo trẻ tất nhiên là chưa
đọc XYZ cho nên mới hỏi như trên. Cô kể: Hôm nay em họp báo ngồi cạnh
chị ấy, em hỏi xin lỗi chị là ai, chị ấy giơ một ngón tay, bảo: Bạn đừng
giật mình nhé.
Để giữ trật tự, chị ấy lấy bút viết vào sổ tay của chị mấy chữ: nhà văn XYZ, chìa sang cho em xem.
Cô nhà báo trẻ mỉm cười lịch sự. Lịch sự thôi, tất nhiên là cô không có gì phải giật mình. Cô đâu biết chị là ai.
Ảo
tưởng. Không chỉ là nữ văn sĩ vừa nhắc mà ngay cả một số cây bút trẻ
mới in đôi ba cuốn sách bây giờ cũng luôn ảo tưởng mình đang ở độ xinh
thời và văn thời, ý nói là thời mình đang xinh đẹp và thời mình đang nổi
bằng văn. Họ quên mất rằng văn chương đang trở thành một chuyên môn
hẹp, chỉ có người trong giới và số người đọc văn quan tâm mà thôi. Người
sành văn đương đại và chịu khó cập nhật văn chương là giới trí thức
trẻ, thậm chí giới làm khoa học tự nhiên. Một nhà văn danh tiếng lắm
cũng không thể so sánh với sự nổi tiếng của một người mẫu hoặc một ca sĩ
hạng hai. Không so bì và không hề chua chát, đấy là sự thật. Hãy bình
thản mà nhìn nhận sự thật này. Nhà văn nên lấy làm hãnh diện về cái danh
trầm tĩnh không ồn ào của mình. Nhà văn mà cũng sặc sỡ như một nghệ sĩ
biểu diễn thì, thú thật, có một cái gì đó đáng nghi ngại trong văn
chương của ông ta.
2.
Nhưng bây giờ trở lại với cái danh thiếp. Lâu nay công dân mạng truyền
nhau một số danh thiếp khủng. Xuýt xoa truyền. Rinh rích truyền. Sằng
sặc truyền. Đúng là danh thiếp khủng. Chi chít chữ. Dày đặc chữ. Chen
chúc chữ. Kể cả nới rộng khuôn khổ cũng không đủ chỗ để mà ghi cho hết
các chức danh. Một bác sĩ, tiến sĩ, nhà thơ, nhà làm luật. Một nhà khoa
học có cả chức danh trong hội đoàn kết các dân tộc và các hội nghệ sĩ,
tức là khoa học có dan díu với văn nghệ. Một chức sắc tôn giáo (Nam Mô A
Di Đà Phật) đếm ra có đến chín chức danh.
Xin lấy cái danh thiếp số một làm ví dụ. Mỗi chức danh trong cái danh thiếp là nhằm vào các đối tượng sau:
- Chức danh bác sĩ là giơ ra với lực sĩ cử tạ có thể bẻ ngà voi.
- Tiến sĩ là với sinh viên mới nhập học.
- Nhà thơ là với nhà toán học, vật lý học vân vân.
- Nhà làm luật là với người hay lái xe vượt đèn đỏ.
Tức
là đối tượng nào cũng nhặt ra được cho mình trong cái rổ thóc trộn gạo
của cô Tấm một hạt có ý nghĩa, hoặc là phản ý nghĩa. Công bằng. Không
ai ra về tay trắng.
Trăm bó đuốc cũng bắt được một con ếch. Xả một băng đạn liên thanh sao cũng trúng một viên.
Nhưng
mà xáo tung cái đống vừa gạo vừa trấu vừa thóc ấy lên thì cũng oan gia.
Người tai biến cần cấp cứu thì chỉ nhìn thấy chữ nhà thơ. Ông cắt đường
vượt đèn đỏ thì thấy danh tiến sĩ. Nghĩa là chúng sinh sẽ bị tẩu hỏa
nhập ma. Chỉ có chủ nhân danh thiếp là ngồi rung đùi nhấm nháp khoái cảm
về sự đa tài đa diện đa năng đa phương tiện của mình. Ông không biết
rằng trong cái nồi lẩu kia, người ta chỉ thấy cái ông làm thơ giỏi nhất
trong đám bác sĩ, nhà làm luật giỏi nhất trong đám nhà thơ, người chữa
bệnh giỏi nhất trong các nhà làm luật… chỉ riêng những danh hiệu ấy bản
thân nó đã hàm ý tính thiếu chuyên nghiệp, chưa nói là gây cười, sau đó
là gây nghi ngại.
Cái danh thiếp có
một chức năng là xã giao. Xã giao gì khi vừa gặp mặt, anh đã tuôn một
tràng xối xả, khiến đối tượng tối tăm mặt mũi. Một đòn đánh phủ đầu thị
uy. Một đòn cân não nhằm gây ấn tượng khiếp nhược và quy phục hoàn toàn.
Có thật thế không? Hay là chỉ gây ra sự nực cười phải kìm nén trong
lòng? Xã giao đã biến thành phản xã giao.
Khi
làm biên tập, tôi thường gạch những thứ chức danh mà tác giả cố tình
ghi trước tên mình: GSTS, NSƯT, nhà văn… Những thứ ấy chỉ có nghĩa khi
tiến sĩ nông nghiệp viết bài về nuôi trồng chẳng hạn, để tăng thêm độ
tin cậy chuyên môn. Còn giáo sư điều khiển học viết về thơ ca thì cũng
chỉ có tính tham khảo, và giáo sư cũng sẽ bình đẳng như một người lái xe
viết bài về thơ. Đứng trước người đọc báo, không cần chức danh bằng cấp
trái ngành nghề, chỉ cần bài viết có sức thuyết phục.
Cái
danh thiếp thực hiện chức năng xã giao thay cho chủ nhân. Khi hai đối
tượng giáp mặt, phép lịch sự bao giờ cũng là phải xưng tên mình, trước
khi hỏi tên người đối thoại. Vậy ta cũng phải đưa cái các của mình
trước, rồi mới mong đối tượng đáp lễ bằng danh thiếp của họ. Nghi thức
đối ngoại có khi còn dẫn đến chi tiết này: khi đưa danh thiếp trực tiếp
(tức là không phải thông qua thư ký, hay gửi qua bưu điện) người ta gập
nhẹ góc trên, bên trái, của danh thiếp, rồi trả nó gần về vị trí cũ.
Băn khoăn: những danh thiếp đầy tràn chức danh chắc không có chỗ để gập góc kiểu này.
Cái
danh thiếp đôi khi phải làm những việc lời ít ý nhiều. Sau khi được mời
chiêu đãi, ta muốn gửi lời cảm ơn mà không phải viết một bức thư? Đơn
giản: gửi một cái danh thiếp của mình qua thư ký, qua người lái xe, qua
bưu điện. Ghi vào khoảng trống bên dưới các hai chữ viết tắt: p.r. (pour
remercier, xin cảm ơn). Một lời chia buồn từ nơi xa, mà không thể nói
lên hết bằng lời? Sẽ là hai chữ viết tắt: p.c. (pour condoléances, để
chia buồn). Mà chữ viết tắt theo đúng phép xã giao phải viết bằng bút
chì.
Nhắc lại một tí để thấy rằng cái
danh thiếp là đại diện cho một con người, là gương mặt của chủ nhân, là
danh dự và tính cách của chủ nhân. Danh thiếp giúp cho người ta không
nói sai viết sai tên người khác, thà không nhắc tên chứ đã nhắc mà sai
tên người ta là điều tối kỵ. Danh thiếp không phải chỉ có một chức năng
là phô trương về chủ nhân. Không chỉ tuyên truyền quảng cáo, đánh bóng
tên tuổi hoặc pi a. Nhưng ở chỗ này, cách thức xã giao này, là nhằm vào
đối ngoại. Còn ta với ta, không khéo lại trở thành một thứ Tây An Nam.
3.
Những cái các phải oằn lưng vác đầy chức danh cho chủ, chung quy chỉ
tại cái truyền thống phải có danh gì với núi sông. Thời xưa, đi học chỉ
có mục tiêu lớn nhất là đỗ đạt làm quan. Đỗ đạt đi cùng với được thăng
quan tiến chức, cưỡi ngựa vinh quy. Được vời vào triều, vua biết mặt
chúa biết tên.
Vậy mà người có chút
danh rồi, có khi vẫn còn mặc cảm, sợ người đời không biết, cứ phải tự pi
a tuyên truyền quảng cáo. Không từ bỏ bất cứ một cơ hội nào, không chịu
buông tha bất cứ một đối tượng nào. Cái danh thiếp cũng có một cái lý
như thế.
Rồi cũng trong một cái cơ
chế kiêm nhiệm nhiều, mỗi người kiêm vài ba chức vụ nữa, mỗi người làm
hội viên của dăm ba tổ chức đoàn thể. Một thạc sĩ văn hóa quần chúng có
thể là ủy viên ban chấp hành một hội hữu nghị, tham gia thêm hội bơi lội
và hội nuôi ong, là giám đốc của công ty xuất nhập khẩu thủy sản. Hội
hè quần chúng thì ai có hứng có sức cứ việc tham gia, nhiều cũng được.
Nhưng công tác quản lý các cơ quan nhà nước thì kiêm nhiệm là hình thức
tập quyền thiếu hiệu quả. Đời thiếu gì người có năng lực, nhân tài như
lá mùa xuân, khai thác chưa hết, sử dụng chưa hết, động viên chưa hết,
sao cứ dồn trút nhiều cương vị, nhiều chức danh cho một người. Hạ cánh
an toàn chỗ này thì lập tức cất cánh mạo hiểm ở ngay đường băng bên
cạnh. Thời nay, khó mà có những người đa tài như Leonardo da Vinci. Bản
thân mỗi ngành lại chia ra làm nhiều nhánh, kiến thức của mỗi ngành mỗi
nhánh quá nhiều, đến mức cả đời người chuyên sâu một việc cũng không
tiếp nhận và khai thác cho hết được. Đa tài chỉ là một ảo tưởng. Đa tài
rất nhiều khi chỉ đồng nghĩa với chuồn chuồn đạp nước khơi khơi. Một thứ
ông/bà Biết Tuốt, Mr/Ms. Know-All.
Cái
danh thiếp số hai nêu ở trên nhắc nhớ đến chuyện nhà khoa học đã tham
gia phát hiện ra một pho tượng cổ bị lãng quên trong một ngôi chùa. Bây
giờ bạn hãy đến thăm ngôi chùa ấy mà xem. Một tấm bảng gỗ, chữ viết bằng
sơn đỏ, kể rằng ngày ấy tháng ấy chúng tôi đến chùa và phát hiện ra pho
tượng này trong chính điện. Lúc ấy không ai biết là tượng của ai, chất
liệu gì, được tạo tác theo phương pháp nào. Chúng tôi đã dùng nhiều hình
thức khảo cổ, truyền thống và tinh vi hiện đại, để giám định, xác định,
khẳng định. Vân vân và vân vân. Nội dung chỉnh. Không có lỗi chính tả.
Chỉ có một điều.
Ở
góc dưới tấm bảng, phía bên phải, nhà khoa học đã giắt vào đấy tấm ảnh
chân dung của mình. Ảnh ép pờ lát tích hẳn hoi, nhân vật com lê cờ ra
vát hẳn hoi. Cười tươi hẳn hoi.
Mỗi
tội, cái bảng nội dung không còn chỗ để dán tấm ảnh vào. Nhà khoa học
cũng mặc cảm sợ người đời không biết mặt mình. Thế là đành giắt tấm ảnh
vào góc. Dưới cùng. Bên phải. Đôi khi gió thổi, cái ảnh ép pờ lát tích
rung lật phật.
Bây giờ trở lại ngôi chùa ấy, đọc cái bảng ấy, bạn vẫn thấy tấm ảnh ấy, ở đúng chỗ ấy.
Hồ Anh Thái