- Một hai ba, dzô! Một hai ba, dzô!
Giữa những tiếng hô vang như sấm dậy ấy, giọng bà ăn xin lọt thỏm. Thân hình bà cũng lọt thỏm vào giữa đám đàn ông đang trương nở tinh thần và thể xác vì bia. "Hà hà, ăn xin à? Đi chỗ khác đi" - một khuôn mặt phừng phực hơi men nói như ra lệnh. "Thôi, cho bà ấy mấy đồng" - một người thương tình nói khi thấy bà già nhẫn nại từ nãy đến giờ.
Bà già này có vẻ biết điều, chứ không sấn sổ vào như những người khác. "Chết cha, không có tiền lẻ, có ai có tiền lẻ không?" - người đàn ông vừa nói kêu lên sau khi lục ví. "May quá còn một đồng xu đây" - ai đó trả lời và dúi vào tay bà già: "Cầm lấy nhé, đi đi nhé!"
Từ thiện đã xong xuôi, bia lại rót ra, chuẩn bị dzô, nhưng bà già ăn xin vẫn ngửa tay đứng chờ. Thì ra Hưng, một người trong nhóm đó vẫn đang loay hoay với cái ví chưa tìm thấy tiền lẻ: "Chờ tôi tẹo, chả hiểu tiền lẻ ném đâu" - hắn làu bàu.
Chiếc ví của Hưng đã được để lên mặt bàn, trong cũng "đầy đặn". Ngăn chính đương nhiên không thể giở ra, hắn lóng ngóng lục các ngăn phụ đựng xu. Một đồng xu rơi ra. Đồng xu 5000. Tiền lẻ rồi, bà già này vớ bẫm rồi. Nhưng hình như đồng 5000 chưa phải là mục đích tìm kiếm của hắn. Hắn lại tiếp tục dốc ví. Lại một đồng nữa rơi ra, 2000 đ. "Hà hà, bà già này được 4 miếng đậu phụ rồi" - có người kêu lên.
Sự chậm chạp của Hưng khiến cả bàn bia chú ý, kể cả mấy nhân viên phục vụ. Lại hai đồng nữa lăn ra, mệnh giá còn 1000 đ. Và tất cả như trò chơi "Chiếc nón kỳ diệu", đồng lẻ dành cho bà già mỗi chốc lại tụt mệnh giá xuống. Cuối cùng thì một đồng xu 500 trắng trẻo, xinh đẹp bon ra, xoay một vòng trên mặt bàn. Đấy hẳn là kết cục dành cho bà già.
Bà già nhìn đồng xu 500 chờ đợi... Nhưng, hình như hắn vẫn chưa cho đó là đồng lẻ trong túi. Hắn lại nắn bóp, dốc dốc lần nữa các ngăn phụ. "Xong chưa, dzô được chưa" - mọi người sốt ruột. Hắn làm như không nghe thấy. Hắn xô cả ghế để đứng nắn bóp túi áo, túi quần, túi trong, túi ngoài. Vừa lục, hắn vừa lẩm bẩm: "Rõ là có đồng 200, siêu thị vừa trả lại, thế mà không biết vứt đâu".
Cả bàn bia lặng ngắt, chỉ còn bọt sủi lên từ những cốc bia đang nguội dần. Đúng là chơi với nhau lâu ngày giờ mới biết trên đời lại có những tay giàu sụ mà đồng lẻ của hắn vẫn là đồng 200, không đủ để mua một cọng hành.
Khi mọi người chuẩn bị cầm cốc bia lên dzô một lần nữa vì không thể chờ hắn, thì hắn mới tìm được đồng xu 200.
- Tiền lẻ cho bà đây nhé, - một tay hắn bỏ đồng xu 200 vừa tìm thấy vào lòng bàn tay bà già.
Đám đàn ông lặng ngắt một lẫn nữa, khi tay kia, hắn quơ trên mặt bàn, tất cả những đồng xu đã dốc ra, gồm một đồng 5000, một đồng 2000, hai đồng 1000, một đồng 500, tất cả cùng bỏ vào bàn tay run rẩy của bà già.
Theo THIẾU PHƯƠNG (Thể thao & Văn hóa số 15/2007)
Giữa những tiếng hô vang như sấm dậy ấy, giọng bà ăn xin lọt thỏm. Thân hình bà cũng lọt thỏm vào giữa đám đàn ông đang trương nở tinh thần và thể xác vì bia. "Hà hà, ăn xin à? Đi chỗ khác đi" - một khuôn mặt phừng phực hơi men nói như ra lệnh. "Thôi, cho bà ấy mấy đồng" - một người thương tình nói khi thấy bà già nhẫn nại từ nãy đến giờ.
Bà già này có vẻ biết điều, chứ không sấn sổ vào như những người khác. "Chết cha, không có tiền lẻ, có ai có tiền lẻ không?" - người đàn ông vừa nói kêu lên sau khi lục ví. "May quá còn một đồng xu đây" - ai đó trả lời và dúi vào tay bà già: "Cầm lấy nhé, đi đi nhé!"
Từ thiện đã xong xuôi, bia lại rót ra, chuẩn bị dzô, nhưng bà già ăn xin vẫn ngửa tay đứng chờ. Thì ra Hưng, một người trong nhóm đó vẫn đang loay hoay với cái ví chưa tìm thấy tiền lẻ: "Chờ tôi tẹo, chả hiểu tiền lẻ ném đâu" - hắn làu bàu.
Chiếc ví của Hưng đã được để lên mặt bàn, trong cũng "đầy đặn". Ngăn chính đương nhiên không thể giở ra, hắn lóng ngóng lục các ngăn phụ đựng xu. Một đồng xu rơi ra. Đồng xu 5000. Tiền lẻ rồi, bà già này vớ bẫm rồi. Nhưng hình như đồng 5000 chưa phải là mục đích tìm kiếm của hắn. Hắn lại tiếp tục dốc ví. Lại một đồng nữa rơi ra, 2000 đ. "Hà hà, bà già này được 4 miếng đậu phụ rồi" - có người kêu lên.
Sự chậm chạp của Hưng khiến cả bàn bia chú ý, kể cả mấy nhân viên phục vụ. Lại hai đồng nữa lăn ra, mệnh giá còn 1000 đ. Và tất cả như trò chơi "Chiếc nón kỳ diệu", đồng lẻ dành cho bà già mỗi chốc lại tụt mệnh giá xuống. Cuối cùng thì một đồng xu 500 trắng trẻo, xinh đẹp bon ra, xoay một vòng trên mặt bàn. Đấy hẳn là kết cục dành cho bà già.
Bà già nhìn đồng xu 500 chờ đợi... Nhưng, hình như hắn vẫn chưa cho đó là đồng lẻ trong túi. Hắn lại nắn bóp, dốc dốc lần nữa các ngăn phụ. "Xong chưa, dzô được chưa" - mọi người sốt ruột. Hắn làm như không nghe thấy. Hắn xô cả ghế để đứng nắn bóp túi áo, túi quần, túi trong, túi ngoài. Vừa lục, hắn vừa lẩm bẩm: "Rõ là có đồng 200, siêu thị vừa trả lại, thế mà không biết vứt đâu".
Cả bàn bia lặng ngắt, chỉ còn bọt sủi lên từ những cốc bia đang nguội dần. Đúng là chơi với nhau lâu ngày giờ mới biết trên đời lại có những tay giàu sụ mà đồng lẻ của hắn vẫn là đồng 200, không đủ để mua một cọng hành.
Khi mọi người chuẩn bị cầm cốc bia lên dzô một lần nữa vì không thể chờ hắn, thì hắn mới tìm được đồng xu 200.
- Tiền lẻ cho bà đây nhé, - một tay hắn bỏ đồng xu 200 vừa tìm thấy vào lòng bàn tay bà già.
Đám đàn ông lặng ngắt một lẫn nữa, khi tay kia, hắn quơ trên mặt bàn, tất cả những đồng xu đã dốc ra, gồm một đồng 5000, một đồng 2000, hai đồng 1000, một đồng 500, tất cả cùng bỏ vào bàn tay run rẩy của bà già.
Theo THIẾU PHƯƠNG (Thể thao & Văn hóa số 15/2007)
0 comments:
Đăng nhận xét