LINH EVIL
Sinh ra trong thời kỳ sau bao cấp, lớn lên trong thời kỳ đổi mới, kinh tế mở cửa… và trưởng thành giữa các bạn bè của một thế hệ đổ vỡ, mình đã quá quen chuyện bản thân cũng như lũ bạn bè là con của gia đình có bố mẹ ly hôn, chuyện ấy dần trở thành rất đỗi bình thường.
Có lẽ những năm 1990 của thế kỷ 20, chính là lúc người đàn ông và người đàn bà đứng lên bàn cân và cán cân cân bằng không nghiêng về phía nào một cách đặc biệt. Giá trị gia đình Việt đã hoàn toàn thay đổi, phụ nữ đã phải đợi cho đến tận thời điểm đó, mới thực sự dám giải quyết những khủng hoảng hậu hôn nhân với giải pháp “ly hôn”. Và vai trò của người đàn ông trong gia đình dần được “xét lại”.
20 năm sau, những đứa trẻ từ thế hệ đổ vỡ đến tuổi lấy vợ, lấy chồng, sinh con đẻ cái. Họ có thực sự được tự do hơn khi bước vào hôn nhân cũng như khi bước ra khỏi nó? Họ có giẫm vào những vết xe đổ của bố mẹ mình khi xét lại thế quân bình cũng như nghĩa vụ của người vợ người chồng? Câu trả lời có lẽ là có và không!
Hôm qua bạn bảo “Mày tin nổi không, sau một đêm nghiên cứu điều luật, tao chưa thể ly dị chồng. Vì luật pháp không cho phép vợ chồng có con dưới một tuổi ly hôn!”
Thế mà mình lại toét miệng cười. Mừng quá, vì mình nghĩ lần này pháp luật đã có một can thiệp có ích. Có lẽ luật pháp đã lường trước đến những khủng hoảng hậu hôn nhân, lường trước những cơn suy kiệt của phụ nữ sau khi sinh nở. Ngày nay giải pháp nhanh – gọn “ly hôn” dường như đang được lựa chọn khá quyết đoán, nhất là với phụ nữ… Vì đàn ông vẫn còn đang hoang mang không hiểu vì sao vợ lại bỏ mình?…
Nếu như ở thế giới phương Tây, đàn ông vô cùng thận trọng với hôn nhân. Không hiếm trường hợp chú rể quyết định rút lui ngay tại lễ cưới, hoặc rút lui khỏi cuộc hôn nhân trước khi có sự tham gia của đứa con vào cuộc đời hai người. Vì người đàn ông hiểu rằng, với gia đình cuộc đời họ sẽ hoàn toàn lộn nhào; sự tự do, tính cá nhân chủ nghĩa sẽ phải dẹp sang một bên cho một cuộc sum vầy lớn và lâu dài. Nhưng ở Việt Nam phần đông chú rể bước vào đám cưới với nụ cười lớn trên môi, một tối động phòng say và mệt nhoài, sáng hôm sau khi thức dậy họ sẽ tiếp tục sống cuộc đời của mình với không nhiều thay đổi.
Tất nhiên tôi không ghét đàn ông Việt, tôi yêu họ, thậm chí dũng cảm nhìn vào các thói xấu của họ rồi lấy họ làm chồng sinh con. Nhưng phải thú thực rằng, từ khi gắn bó cuộc đời mình với một người đàn ông, tôi luôn đi cả hai chân trên đất bằng, và tôi bắt đầu tiến sát về phe phụ nữ hơn. Tôi biết ngoại trừ những phụ nữ hạnh phúc hoặc tự thoả hiệp lấy hạnh phúc cho mình. Ngoài kia có rất nhiều phụ nữ đang lâm vào khủng hoảng sau hôn nhân, người cam chịu với số phận và người mong muốn được thoát ra, đi đường tắt “ly hôn” để bắt đầu một cuộc sống single mom không hoàn hảo nhưng hạnh phúc.
Lâu rồi, tôi viết khá nhiều tạp văn dành nhiều thiện cảm cho phụ nữ, nhưng thực ra trong thâm tâm tôi viết chúng cho đàn ông đọc. Tôi hy vọng viển vông rằng, ở ngoài kia, sẽ có những người đàn ông cởi mở… đọc nó và hiểu thêm về phụ nữ. Để không nói là yêu hơn mà chỉ cần thông cảm hơn với vợ mình.
Tôi biết những người đàn ông không lớn lên… Tôi cũng biết những người đàn ông không thay đổi… Và tôi biết những người đàn ông ích kỷ không bao giờ đón nhận tâm sự thẳng thắn từ phụ nữ.
Tôi cũng biết những người đàn ông tốt. Tốt với gia đình theo một ngữ nghĩa đơn giản và bình dị. Họ chỉ gần hơn một chút với người phụ nữ của cuộc đời mình, nắm giữ những trách nhiệm mặc định dành cho họ.
Phụ nữ không phải là một thế giới khác, không phải là những người hay than thở, lắm điều, ghen tuông, hờn giận vô lý và trở nên khó hiểu sau khi sinh con. Họ chỉ là giới tính có quá nhiều thương yêu và kỳ vọng. Hiểu họ không khó, yêu họ không khó và làm họ hạnh phúc cũng vô cùng đơn giản.
Tôi biết, có những người phụ nữ chỉ cần đàn ông vào bếp cùng, ngỏ ý giúp họ nhặt một mớ rau, chiên một quả trứng, là phụ nữ đã ửng hồng, gạt phăng tay chồng đi để nấu một bữa cơm ngon nhất từ trước giờ.
Tôi biết, có những người phụ nữ, chỉ cần chồng một lần đi làm về sớm, giúp cho con ăn một bữa bột, bế con đi chơi một vòng… là đêm ấy họ sẽ rạng ngời mặn nồng với chồng như chưa bao giờ lạnh nhạt sau sinh.
Tôi biết, có vô vàn những phụ nữ từ chối một bó hoa hồng bất ngờ từ chồng trong ngày lễ tình nhân với lý do “mua chi cho tốn kém”. Nhưng họ sẽ yêu bạn sâu đậm hơn tất thảy khi thấy chồng ở bậu cửa với nụ cười và một bó hoa.
Đàn ông không biết rằng, vợ của họ, sau khi từ giã đời sống độc thân, sau khi có con. Họ đã không có một cuộc đời của riêng mình nữa. Họ sẽ mãi mãi sống hai cuộc đời, sẽ dần dần lụi tàn bản ngã thực mà trở thành một ai đó như “vợ ông A” “mẹ cháu B”… Đàn ông không biết rằng phụ nữ dành thời gian nhiều gấp 15 lần chồng để chăm sóc con. Và nhiều hơn thế để lo vẹn toàn cho gia đình.
Tất nhiên tôi biết phụ nữ chưa thể vượt xa hơn cái vỏ bọc của mình, để sống thẳng thắn hơn, mạnh mẽ hơn và bất cần hơn trong quan hệ với chồng. Và sự thoả hiệp với sự thiếu trách nhiệm, sự vô ơn, sự không chung thuỷ cũng vẫn là một phần của cuộc đời họ. Tôi cũng biết với nhiều người phụ nữ thông minh mạnh mẽ và thành đạt, họ vẫn đang sống thoả hiệp từng bước một.
Nhưng ở một khía cạnh khác đàn ông nên biết rằng trong số các vụ ly hôn, tỷ lệ nguyên đơn là phụ nữ chiếm đa số. Vì chưa bao giờ, ly hôn, lại trở nên sòng phẳng đến như thế đối với họ.
Nếu đứng lên bàn cân ngày nay, có lẽ cán cân không còn thăng bằng như những năm 1990 nữa. Và người ta không định nghĩa về những thế hệ đổ vỡ tiếp theo…
Tôi chỉ mong rằng, khi cán cân thăng bằng. Nó không đồng nghĩa với việc thăng bằng về quyền lợi, mà nó thăng bằng dựa trên tình yêu họ dành cho nhau, và trách nhiệm họ chia sẻ.
Và khi đó, đàn ông ạ, bạn sẽ nhận ra phụ nữ thực ra rất đẹp.
Sinh ra trong thời kỳ sau bao cấp, lớn lên trong thời kỳ đổi mới, kinh tế mở cửa… và trưởng thành giữa các bạn bè của một thế hệ đổ vỡ, mình đã quá quen chuyện bản thân cũng như lũ bạn bè là con của gia đình có bố mẹ ly hôn, chuyện ấy dần trở thành rất đỗi bình thường.
Có lẽ những năm 1990 của thế kỷ 20, chính là lúc người đàn ông và người đàn bà đứng lên bàn cân và cán cân cân bằng không nghiêng về phía nào một cách đặc biệt. Giá trị gia đình Việt đã hoàn toàn thay đổi, phụ nữ đã phải đợi cho đến tận thời điểm đó, mới thực sự dám giải quyết những khủng hoảng hậu hôn nhân với giải pháp “ly hôn”. Và vai trò của người đàn ông trong gia đình dần được “xét lại”.
20 năm sau, những đứa trẻ từ thế hệ đổ vỡ đến tuổi lấy vợ, lấy chồng, sinh con đẻ cái. Họ có thực sự được tự do hơn khi bước vào hôn nhân cũng như khi bước ra khỏi nó? Họ có giẫm vào những vết xe đổ của bố mẹ mình khi xét lại thế quân bình cũng như nghĩa vụ của người vợ người chồng? Câu trả lời có lẽ là có và không!
Hôm qua bạn bảo “Mày tin nổi không, sau một đêm nghiên cứu điều luật, tao chưa thể ly dị chồng. Vì luật pháp không cho phép vợ chồng có con dưới một tuổi ly hôn!”
Thế mà mình lại toét miệng cười. Mừng quá, vì mình nghĩ lần này pháp luật đã có một can thiệp có ích. Có lẽ luật pháp đã lường trước đến những khủng hoảng hậu hôn nhân, lường trước những cơn suy kiệt của phụ nữ sau khi sinh nở. Ngày nay giải pháp nhanh – gọn “ly hôn” dường như đang được lựa chọn khá quyết đoán, nhất là với phụ nữ… Vì đàn ông vẫn còn đang hoang mang không hiểu vì sao vợ lại bỏ mình?…
Nếu như ở thế giới phương Tây, đàn ông vô cùng thận trọng với hôn nhân. Không hiếm trường hợp chú rể quyết định rút lui ngay tại lễ cưới, hoặc rút lui khỏi cuộc hôn nhân trước khi có sự tham gia của đứa con vào cuộc đời hai người. Vì người đàn ông hiểu rằng, với gia đình cuộc đời họ sẽ hoàn toàn lộn nhào; sự tự do, tính cá nhân chủ nghĩa sẽ phải dẹp sang một bên cho một cuộc sum vầy lớn và lâu dài. Nhưng ở Việt Nam phần đông chú rể bước vào đám cưới với nụ cười lớn trên môi, một tối động phòng say và mệt nhoài, sáng hôm sau khi thức dậy họ sẽ tiếp tục sống cuộc đời của mình với không nhiều thay đổi.
Tất nhiên tôi không ghét đàn ông Việt, tôi yêu họ, thậm chí dũng cảm nhìn vào các thói xấu của họ rồi lấy họ làm chồng sinh con. Nhưng phải thú thực rằng, từ khi gắn bó cuộc đời mình với một người đàn ông, tôi luôn đi cả hai chân trên đất bằng, và tôi bắt đầu tiến sát về phe phụ nữ hơn. Tôi biết ngoại trừ những phụ nữ hạnh phúc hoặc tự thoả hiệp lấy hạnh phúc cho mình. Ngoài kia có rất nhiều phụ nữ đang lâm vào khủng hoảng sau hôn nhân, người cam chịu với số phận và người mong muốn được thoát ra, đi đường tắt “ly hôn” để bắt đầu một cuộc sống single mom không hoàn hảo nhưng hạnh phúc.
Lâu rồi, tôi viết khá nhiều tạp văn dành nhiều thiện cảm cho phụ nữ, nhưng thực ra trong thâm tâm tôi viết chúng cho đàn ông đọc. Tôi hy vọng viển vông rằng, ở ngoài kia, sẽ có những người đàn ông cởi mở… đọc nó và hiểu thêm về phụ nữ. Để không nói là yêu hơn mà chỉ cần thông cảm hơn với vợ mình.
Tôi biết những người đàn ông không lớn lên… Tôi cũng biết những người đàn ông không thay đổi… Và tôi biết những người đàn ông ích kỷ không bao giờ đón nhận tâm sự thẳng thắn từ phụ nữ.
Tôi cũng biết những người đàn ông tốt. Tốt với gia đình theo một ngữ nghĩa đơn giản và bình dị. Họ chỉ gần hơn một chút với người phụ nữ của cuộc đời mình, nắm giữ những trách nhiệm mặc định dành cho họ.
Phụ nữ không phải là một thế giới khác, không phải là những người hay than thở, lắm điều, ghen tuông, hờn giận vô lý và trở nên khó hiểu sau khi sinh con. Họ chỉ là giới tính có quá nhiều thương yêu và kỳ vọng. Hiểu họ không khó, yêu họ không khó và làm họ hạnh phúc cũng vô cùng đơn giản.
Tôi biết, có những người phụ nữ chỉ cần đàn ông vào bếp cùng, ngỏ ý giúp họ nhặt một mớ rau, chiên một quả trứng, là phụ nữ đã ửng hồng, gạt phăng tay chồng đi để nấu một bữa cơm ngon nhất từ trước giờ.
Tôi biết, có những người phụ nữ, chỉ cần chồng một lần đi làm về sớm, giúp cho con ăn một bữa bột, bế con đi chơi một vòng… là đêm ấy họ sẽ rạng ngời mặn nồng với chồng như chưa bao giờ lạnh nhạt sau sinh.
Tôi biết, có vô vàn những phụ nữ từ chối một bó hoa hồng bất ngờ từ chồng trong ngày lễ tình nhân với lý do “mua chi cho tốn kém”. Nhưng họ sẽ yêu bạn sâu đậm hơn tất thảy khi thấy chồng ở bậu cửa với nụ cười và một bó hoa.
Đàn ông không biết rằng, vợ của họ, sau khi từ giã đời sống độc thân, sau khi có con. Họ đã không có một cuộc đời của riêng mình nữa. Họ sẽ mãi mãi sống hai cuộc đời, sẽ dần dần lụi tàn bản ngã thực mà trở thành một ai đó như “vợ ông A” “mẹ cháu B”… Đàn ông không biết rằng phụ nữ dành thời gian nhiều gấp 15 lần chồng để chăm sóc con. Và nhiều hơn thế để lo vẹn toàn cho gia đình.
Tất nhiên tôi biết phụ nữ chưa thể vượt xa hơn cái vỏ bọc của mình, để sống thẳng thắn hơn, mạnh mẽ hơn và bất cần hơn trong quan hệ với chồng. Và sự thoả hiệp với sự thiếu trách nhiệm, sự vô ơn, sự không chung thuỷ cũng vẫn là một phần của cuộc đời họ. Tôi cũng biết với nhiều người phụ nữ thông minh mạnh mẽ và thành đạt, họ vẫn đang sống thoả hiệp từng bước một.
Nhưng ở một khía cạnh khác đàn ông nên biết rằng trong số các vụ ly hôn, tỷ lệ nguyên đơn là phụ nữ chiếm đa số. Vì chưa bao giờ, ly hôn, lại trở nên sòng phẳng đến như thế đối với họ.
Nếu đứng lên bàn cân ngày nay, có lẽ cán cân không còn thăng bằng như những năm 1990 nữa. Và người ta không định nghĩa về những thế hệ đổ vỡ tiếp theo…
Tôi chỉ mong rằng, khi cán cân thăng bằng. Nó không đồng nghĩa với việc thăng bằng về quyền lợi, mà nó thăng bằng dựa trên tình yêu họ dành cho nhau, và trách nhiệm họ chia sẻ.
Và khi đó, đàn ông ạ, bạn sẽ nhận ra phụ nữ thực ra rất đẹp.
Nguồn:
Phụ nữ thực ra rất đẹp
7 comments:
Hình minh họa trông giống Như Quỳnh, cô ca sĩ này đẹp nổi tiếng nhờ mái tóc dài và chiếc áo dài truyền thống.
Điều gì cũng có cái giá của nó cả, tự do thì cô đơn nếu ko muốn cô đơn thì mất tự do.
Anh thì thấy trong mọi trường hợp, phụ nữ đều rất đẹp. Đã có lúc anh nghĩ, không có phụ nữ, chắc đàn ông làm sao sống dược với nhau.
Vấn đề ly hôn nói thật là rất nhạy cảm, phát biểu quan điểm về vấn đề này, dù nói thế nào, cũng chỉ là quan điểm dựa trên một khía cạnh thực tế nào đó mà thôi. Tuy nhiên, a nghĩ, nếu cuộc sống đã như một điạ ngục, thì ly hôn là giải pháp cũng đâu có phải là tồi.
Ngẫm lại mấy vụ bạo hành gần đây, thương chị em một phần thì cũng buồn chị em một phần. Bị chồng nó đánh cho như thế mà vẫn giấu giấu diếm diếm, cam chịu để đẹp mặt với làng xóm thì để làm gì chứ!
Em lúc nào cũng thích đọc chị Linh viết. Thích từng chữ một.
Phụ nữ lúc nào cũng đẹp. Đơn giản y như anh Thụy nói :D
Chỉ vì nhìu anh đàn ông VN hong chịu hỉu điều đơn giản như vậy mà bạn L phải viết bao chữ kìa ... :-P
hihi, sao em và bạn này suy nghĩ giống nhau thế. em cũng vừa viết một bài về chủ đề phụ nữ phương Đông cho 1 tạp chí số tới, trọng tâm nội dung khá giống nhau, nhưng cách diễn đạt khác nhau. :)
Nói thực thì em rất chán đàn ông VN, mà em cũng rất chi là yêu họ. Chỉ có đàn ông Việt mới sống vô trách nhiệm với gia đình đến thế (em đang nói số đông thôi)
:)
Phụ nữ đều rất đep! Nhưng chúng ta hãy nghe những người đàn ông thông minh nhất bàn về phụ nữ nhé:
- Phụ nữ hay là phụ nữ vừa có chồng và có người tình!
- Oh! Tôi tưởng đấy là nhười phụ nữ dở?!
- Không người phụ nữ dở là người phụ nữ chỉ có người tình.
- Ôi, tôi tưởng đấy là phụ nữ hư hỏng?
- Không phụ nữ hư hỏng là phụ nữ không có người đàn ông nào cả!
- Ấy thế tôi tưởng đâý là người phụ nữ cô đơn?
- Ông ngốc thế, phụ nữ cô đơn là phụ nữ chỉ có chồng!
ha ha.... bạn ẩn danh nào hài thế. I Like this :-D
Đăng nhận xét