30/9/08

NGÀY TỒI TỆ CỦA NƯỚC MỸ



Thêm một ngày tồi tệ xảy ra trong lịch sử nước Mỹ hiện đại.

Lần trước là ngày 11.9.2001. Những chiếc máy bay chở khách bị bọn khủng bố điều khiển đâm vào World Trade Center - biểu tượng hùng mạnh của kinh tế Mỹ và Lầu Năm Góc - biểu tượng sức mạnh quân sự của Mỹ.

Đó là điểm mở đầu cho sự suy vi của đế quốc Mỹ.

Hôm nay, 7 năm sau, vào ngày cuối cùng của tháng 9, Hạ viện Mỹ phủ quyết kế hoạch giải cứu khổng lồ với số tiền lên đến 700 tỉ USD nhằm giúp nền kinh tế Mỹ khỏi bị sụp đổ. Cái lắc đầu quả quyết của Hạ viện đã khiến thị trường chứng khoán New York sụt thê thảm và số tiền bị mất lên đến 1000 tỉ USD.

Tại sao Hạ viện lại có quyết định dường như là đi ngược lại lợi ích quốc gia như vậy?

Kế hoạch giải cứu mà chính quyền Mỹ đưa ra về thực chất là lấy tiền thuế của dân để cứu các tập đoàn tư bản lũng đoạn. Lần trước, người đóng thuế Mỹ đã xôn xao phản đối. Tại sao chúng tôi phải đóng từng đồng thuế một cho nhà nước, để rồi số tiền đó lại được dùng để cứu những con cá mập đã quen ăn sung mặc sướng, lũng đoạn thị trường và giờ đây lại không phải gánh chịu hậu quả do mình gây ra?

Những nghị sĩ đại diện cho cử tri là nông dân, ngư dân, người lao động nghèo chắc chắn không bao giờ chấp nhận kế hoạch đó. Trước mặt họ là một cuộc bầu cử và nếu họ đồng ý để chính phủ giải cứu, thì các đối thủ của họ sẽ không ngại ngần chỉ trích quyết định đó và biến đó thành yêú điểm để vượt lên lấy điểm cử tri. Chính vì vậy mà họ đã nói "NO".

Sự suy sụp của kinh tế Mỹ cho thấy chính sách kinh tế của chính quyền Bush là sai lầm. Phát động cuộc chiến chống khủng bố nhằm tăng cường tinh thần và giá trị Mỹ để rồi sa lầy ở Iraq, những động thái tăng giá dầu... đã trở thành cú đòn gậy ông đập lưng ông.

Sự từ chối của Hạ viện vào những tháng ngày cầm quyền cuối cùng của ông Bush đã bộc lộ những thất bại kinh tế ê chề của Đảng Cộng hoà và tác động xấu đến chiến dịch tranh cử của TNS John McCain. Cử tri Mỹ được dịp xem xét lại và giật mình khi thấy rằng ông McCain mặc dù dạn dày kinh nghiệm chính trị đối ngoại, nhưng lại chẳng có kinh nghiệm gì về điều hành kinh tế. Liệu có tiếp tục phó mặc kinh tế Mỹ cho Đảng Cộng hoà và cho một nhân vật như vậy.

Thế nên, nước Mỹ đang đứng trước bước ngoặt lịch sử. Những diễn biến kịch tính và đầy bất ngờ đã đẩy cử tri đến với kết cục mà họ chưa mấy sẵn sàng: bầu chọn vị tổng thống da đen đầu tiên của nước Mỹ.

Đa phần người Mỹ đã không bao giờ dám hình dung trong đầu sự sụp đổ của những đế chế kinh doanh có lịch sử tồn tại cả trăm năm, uy nghi và tráng lệ trong tư cách là nền móng của nước Mỹ phồn vinh và hùng mạnh. Nhưng trớ trêu thay, chúng đã đổ sập như những quân bài domino.

Thời điểm mà những đối thủ của nước Mỹ chờ đợi đã đến. Nga, Trung Quốc hay một thế lực nào đó sẽ tận dụng được cơ hội này để vươn lên cạnh tranh vị trí cường quốc số 1 thế giới với Mỹ?

29/9/08

ĐỨNG TRƯỚC MỘT QUYẾT ĐỊNH



Chào anh VMC và các bạn đọc của blog này.

Em là một bạn đọc âm thầm blog của anh, quả thực theo dõi những câu chuyện anh post lên đây cùng ý kiến của các bạn, em đã rút ra được nhiều điều bổ ích cho cuộc sống của mình. Đến hôm nay em cũng có chuyện muốn xin ý kiến của mọi người. Mong anh đăng tải và các bạn tư vấn giúp nhé.

Em goá chồng từ khi còn rất trẻ. Chồng em mất vì tai nạn khi chưa kịp nhìn thấy mặt con trai chào đời. Đau buồn vì cái chết của chồng một, thì đau khổ vì thái độ ghẻ lạnh của nhà chồng mười.

Chăm sóc em được ba tháng sau khi sinh, bà mẹ chồng bảo em dọn về nhà bố mẹ đẻ. Chẳng cần bà phải nói, thì thái độ của tất cả mọi người trong nhà đã buộc em phải nghĩ đến phương án đó. Khi còn sống, chồng em hùn hạp vốn làm ăn chung với mấy anh em trong gia đình, cũng làm ăn được. Nhưng ai mà ngờ được là mình chết trẻ thế, nên đã không kịp di chúc cho mẹ con em bất cứ thứ gì.

Em hỏi mẹ chồng cho em xin xe máy và tiền bạc của chồng em, nhưng bà từ chối. Bà nói tiền bạc mẹ gửi vào ngân hàng, hàng tháng sẽ lấy tiền lãi gửi con để nuôi cháu. Xe máy thì con mới sinh xong đi lại thế nào được, khi nào cháu lớn thì bà sẽ gửi lại.

Em gạt nước mắt ôm con về nhà bố mẹ đẻ. Ông bà đều về hưu cả, nên đời sống cũng eo hẹp, nhưng không vì thế mà đang tâm bỏ con bỏ cháu. Em phải xoay đủ nghề, kể cả gửi con còn bé ở lại với các dì, vào nam làm công nhân may để kiếm tiền.

Bố mẹ chồng thỉnh thoảng cũng nhớ đến cháu đích tôn, gửi cho quần áo, kẹo bánh với vài trăm bạc. Nhưng như thế làm sao mà đủ được.

Nay thì con em đã 15 tuổi và vừa thi đỗ vào lớp 10. Suốt 15 năm qua, cũng có vài người đàn ông tìm đến với em, nhưng em đã quên bản thân em quyết tâm nuôi con khôn lớn.

Thế rồi cách đây nửa năm, cậu em con bà dì đang sống bên Úc liên lạc được với em. Hai chị em trò chuyện qua điện thoại, rồi qua chat được dăm bận, thì cậu ấy nói, ông sếp trực tiếp ở công ty cậu ấy năm nay 48 tuổi (tức hơn em 10 tuổi) là người rất tốt. Ông ấy đã ly dị, có 2 người con đều đã bước qua tuổi 18, nên không còn phải lo lắng gì nữa. Ông muốn tìm một người vợ Việt Nam và cậu muốn giới thiệu em với ông ấy.

Em suy nghĩ vài hôm và đồng ý để cậu giới thiệu.

Ông ấy (Anthony) gửi email cho em. Tất nhiên là bằng tiếng Anh, may cô em gái của em biết tiếng Anh tốt nên phiên dịch cho em. Anthony viết giản dị lắm. Anh ấy nói thẳng vào vấn đề. Em thấy thế cũng là phù hợp. Ở tuổi này, lại đã từng có một đời chồng, phải trải qua nhiều gian khổ, nên em cũng không còn lãng mạn gì và cũng suy nghĩ một cách thực tế.

Rồi Anthony chat với em (tất nhiên với sự trợ giúp của em gái em). Qua webcam, em thấy anh ấy có gương mặt chất phác và thân thiện.

Em đi học tiếng Anh ở Language Link (hồi học cấp 2 - cấp 3 em đã từng học ở lớp chuyên tiếng Anh) và bắt đầu nói được với anh ấy những câu đơn giản. Em dần nhận ra anh ấy là người đáng tin cậy và thấy mình có tình cảm với anh ấy, dù chưa nhiều lắm.

Dịp cuối tuần qua, anh ấy nói muốn kết hôn với em và muốn em sang Úc trước để lo thủ tục rồi quay lại đón con sau. Anh ấy sẽ gửi giấy mời, tiền và vé máy bay để em sang. Bên đó có thể dễ dàng kiếm việc tại các tiệm làm móng của người Việt (trước đó cậu em cũng đã nói chuyện này, nên em cũng đã theo học một khoá làm móng).

Mặc dù nghĩ rằng chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra, nhưng em vẫn thấy mọi chuyện rối như mớ bòng bong. Nói thật là nếu em bỏ con lại mà đi, nhỡ có chuyện gì xảy ra trở đi mắc núi trở lại mắc sông, hay nếu trong thời gian em vắng nhà con em bị làm sao, thì em sẽ ân hận suốt đời.

Nhưng chẳng nhẽ lại khước từ bản thân một lần nữa sau từng ấy năm hy sinh? Tuổi xuân của em đang dần trôi qua, mà cơ hội tìm được một người đàn ông tử tế không phải lúc nào cũng có.

Xin anh và mọi người một lời khuyên thật chân thành.

Cảm ơn rất nhiều.

28/9/08

MẤT NGỦ



Đêm qua bị mất ngủ.

Lần đầu tiên bị mất ngủ cả đêm.

Thường thì chỉ bị mất ngủ đến 2-3 giờ sáng, sau đó có thể ngủ một mạch đến 8-9 giờ.

Nhưng hôm qua thì mất ngủ toàn diện.

Lúc 1.30 mà mắt vẫn mở chong chong. Tắt điện, nhắm mắt đi ngủ. Nhưng giấc ngủ vẫn xa vời.

Nghĩ ngợi lung tung.

2.30 ngồi dậy, bật máy laptop lướt net.

Thấy mấy cái blog hay, ngồi đọc một mạch đến 4 giờ. Ngáp xái quai hàm. Tưởng ngủ được, mừng thầm vội vã tắt đèn.

Nhưng giấc ngủ vẫn cứ trượt đi.

Hết nằm nghiêng bên phải, nghiêng bên trái, lại quay ra nằm thẳng cẳng ngay ngắn.

Vẫn không ngủ được.

Nghe đêm trở mình.

Thở thật sau, vừa thở vừa đếm đến 100, rồi 200, nhưng đầu óc vẫn tỉnh như sáo.

Nghĩ vẩn vơ. Cuộc sống đã qua như một cuốn phim với những niềm vui nỗi buồn, những điều đáng tự hào và cả những điều đầy xấu hổ chậm rãi quay.

Thế rồi có tiếng gà gáy ở xóm xa xa vang đến.

Khu tôi ở không ai nuôi gà, nên không nghe tiếng tiếng gà gáy gần.

Rồi trời bắt đầu sáng nhờ nhờ ngoài ô cửa sổ.

Tiếng chim bắt đầu ríu ran trong tán lá của cái cây trồng trên vỉa hè.

Lại trở dậy bật máy laptop.

Rồi nghe tiếng tiếng loa phát thanh phường. Cũng ở rất xa vọng đến.

Khu nhà tôi không cho lắp loa phường, nên chẳng khi nào tôi bị đánh thức vào lúc sáng sớm.

Vài ba ông bà già dậy sớm đi bộ loẹt quẹt trên đường đầu nhà và trao đổi những câu khe khẽ.

Lại đọc blog.

6.30, nhà hàng xóm bật đĩa nhạc Anh Thơ.

Lúc ấy cơn buồn ngủ mới ập tới. Lại tắt đèn. Để đồng hồ báo thức lúc 8 giờ.

Cơn ngủ trôi qua rất nhanh. Tiếng chuông đồng hồ gắt gỏng vang lên.

Ồ, muốn ngủ tiếp mà phải dậy đi làm. Hôm nay sẽ có một ngày lử đử đây.

Nhưng thật ngạc nhiên. Tuy mất một đêm thức trắng, nhưng ngày hôm nay lại không hề lử đử như những lần chỉ mất ngủ vài tiếng.

Ăn trưa xong cũng thấy buồn ngủ, nhưng hoá ra đó chỉ là cơn ngủ trưa 15 phút.

Đem chuyện lần đầu tiên mất ngủ cả đêm nói với một người bạn thân. Sau khi biết tôi không hề uống trà, hay cà phê vào buổi tối hôm trước, người ấy nói: "Thế thì hôm qua C có vấn đề gì đó nghiêm trọng lắm phải suy nghĩ đấy!"

Vấn đề nghiêm trọng à? Hừmm, có không nhỉ?

26/9/08

SỰ CỐ CẦU CẦN THƠ - MỘT NĂM SAU



Cách đây một năm, cả nước bàng hoàng khi nghe tin nhịp dẫn phía bờ Vĩnh Long của cầu Cần Thơ đã bất ngờ đổ sập vào lúc 7h55 phút sáng ngày 25.9.2007.

Hai nhịp cầu dẫn cao 50 mét giữa ba trụ cầu đang được xây dựng thì bị đổ sụp, kéo theo giàn giáo cùng nhiều công nhân, kỹ sư đang làm việc xuống đất.

Đây là thảm họa cầu đường và tai nạn xây dựng nghiêm trọng nhất tại Việt Nam.

Khoảng từ 150 đến 250 công nhân đang làm việc tại khu vực trước khi xảy ra thảm họa. Hầu hết nạn nhân là công nhân địa phương, các kỹ sư và cả người dân buôn bán quanh công trường.

Mãi đến ngày 17.10, thi thể nạn nhân cuối cùng đã được tìm thấy. Cả thảy có 54 người bị thiệt mạng trong tai nạn này. 80 người bị thương.

Theo kết quả điều tra được công bố ngày 2.7.2008, sự cố sập nhịp dẫn cầu Cần Thơ là do lún lệch đài móng trụ tạm

Qua kiểm tra địa chất, hàng cọc gần phía trụ P14 có mũi cọc tựa trên lớp cát xốp và hàng cọc gần phía trụ P13 có mũi cọc tựa trên lớp cát chặt vừa. Điều này dẫn tới hàng cọc gần trụ P14 bị lún nhiều hơn hàng cọc gần trụ P13 làm đài móng trụ tạm T13 nghiêng về trụ P14. Độ lún lệch theo tính toán đạt 12 mm - gây mất ổn định trụ tạm T13 và sau đó là sự sụp đổ của các kết cấu bên trên.

Cách đây một năm, chúng ta đã đau đớn khi phải chứng kiến thảm cảnh này, nhưng chỉ một năm trôi qua thôi, hình như nỗi đau đó đã không còn tồn tại nữa.

Cha mẹ, vợ con những công nhân đã thiệt mạng trong sự cố đó nay ra sao? Họ có vượt qua được tổn thất to lớn không và tiếp tục cuộc sống mới hay không?

Nghe nói, có nhiều gia đình lâm vào những bi kịch khác, khi số tiền bồi thường và cứu trợ quá lớn dồn dập đổ về khiến những người ruột thịt của các nạn nhân bị cuốn vào cuộc chiến giành phần chia lớn hơn.

Những cam kết chăm lo cuộc sống tương lai của những đứa trẻ mất cha khiến cho một số em trở nên quá yên tâm, không còn lo học hành gì nữa.

Một năm đã trôi qua, cả bi kịch cũ lẫn những bi kịch mới dường như đã bị chìm vào quên lãng.

Một năm đã trôi qua, vẫn chưa có ai bị đưa ra trước vành móng ngựa để gánh chịu trách nhiệm mà họ đã gây ra.

Cây cầu vẫn đang được xây, và đến một lúc nào đó sẽ nối hai bờ của sông Hậu, rút ngắn khoảng thời gian từ Vĩnh Long sang Cần Thơ. Nhưng những bờ vui thì không còn nữa.

25/9/08

HÀ NỘI MÌNH... CHÁN!!!



Hôm nay tình cờ gặp một cô gái làm việc cho một tập đoàn Thái Lan hoạt động ở Việt Nam. Cô người Hà Nội, mang đầy đủ đặc trưng của một cô gái Hà Nội: Xinh đẹp, thông minh, năng động, cởi mở...

Khi hỏi đến công việc, cô nói khá vất vả, cứ phải đi về như con thoi giữa Bangkok và Hà Nội.

Trả lời câu hỏi: "Đã chán Bangkok chưa?", cô tròn mắt: "Sao mà chán hả anh? Bangkok vui thế làm sao mà chán được? May mà em chạy đi chạy lại ở cả hai nơi, chứ nếu cứ ở mãi Hà Nội thì mới chán".

Tôi nói chẳng nhẽ có thể sống liên tục ở cái xứ lúc nào cũng nóng, cảm giác mình cứ nhỏ nhoi bé tí giữa những khối bê tông cao chọc trời và cứ ra đường là phải hít thở không khí ô nhiễm.

Cô lý giải từng điểm. Nóng à, ái chà, Hà Nội nóng chẳng kém, lại còn oi nữa. Bangkok nóng nhưng không oi.

Lạc trong những khối bê tông à? Nếu ít đến Bangkok thì quả là sẽ có cảm giác ấy. Nhưng ở lâu thì chẳng thấy nhỏ nhoi gì nữa.

Hít thở không khí ô nhiễm à? Có chắc là Hà Nội không bị ô nhiễm không khí không? Bangkok chỉ có khói xe, chứ Hà Nội còn có thêm cả bụi nữa.

Tôi hỏi cô: Thế Bangkok có ưu điểm gì?

Cô vui vẻ nói: Nhiều lắm. Người nhà mình nói đến Bangkok là toàn nghĩ đến những điều xấu như sex show, mại dâm, chả chịu nghĩ đến những điều tốt đẹp của nó. Bangkok có vô số chỗ vui chơi giải trí. Sau một ngày làm việc, đi giải trí một chút xả stress là rất có lợi, hôm sau làm việc tốt hơn. Mà giải trí thì không đồng nghĩa với việc đi sex show hay những gì đại loại như thế. Mọi dịch vụ ở Bangkok đều tốt. Mua sắm ở Bangkok thực sự là thiên đường. Taxi rẻ hơn Hà Nội. Nói chung chẳng chê được điểm nào. Mỗi cái mùa thu Hà Nội là không có thôi. Mà lúc nào nhớ Hà Nội thì bay ù về một cái. Xa xôi gì đâu?

Tôi nhớ cách đây không lâu, đi máy bay từ TPHCM ra Hà Nội, tình cờ ngồi cạnh một người nước ngoài làm việc tại Hà Nội theo một hợp đồng 3 năm. Hỏi anh có thích Hà Nội không, anh nói: "Thích, nhưng chỉ đến ở Hà Nội 3 hoặc 5 ngày thì tốt. Quá một tuần thì chán".

Anh than phiền sống ở Hà Nội buồn. Không có chỗ vui chơi. Có mỗi cái vũ trường New Century thì bị đóng cửa. Hà Nội đi ngủ quá sớm, 10 giờ tối phố xá đã vắng tanh, 11 giờ các quán bar đã lục tục đóng cửa. Tóm lại, Hanoi is a boring city (Hà Nội là thành phố tẻ nhạt).

Tôi hơi ngạc nhiên: "Sao rất nhiều người nước ngoài nói là họ thích Hà Nội?". Người đàn ông giải thích: "Họ nói xã giao đấy. Nói anh đừng buồn: 90% bạn bè nước ngoài của tôi đều có chung nhận xét như tôi. Đôi ba tháng tôi lại phải bay sang Hồng Kông hay Bangkok chơi một tuần. Nếu không vì cái hợp đồng đã ký, thì tôi không bao giờ ở Hà Nội lâu đến thế".

Nghe một lời nói thật, bỗng thấy ngậm ngùi. Hà Nội đúng là nhỏ bé và quá ít điểm vui chơi giải trí. Trẻ con không có chỗ chơi, thanh niên không có chỗ chơi, người lớn không có chỗ chơi và cả người già cũng không có chơi.

Chúng ta vẫn còn một tâm lý cho rằng chơi là xấu, chơi dễ dẫn đến tệ nạn, không quản lý được. Ít người chịu nghĩ rằng chơi cũng là tốt. Chơi tức là được xả stress, người đi chơi mang tiền đến cho người cung cấp dịch vụ (ở đây nên hiểu là dịch vụ lành mạnh nhé), tiền được xoay vòng, tạo thêm nhiều chỗ làm.

Hà Nội đã lớn về địa lý, nhưng không hiểu có lớn lên trong tư duy không? Một thành phố không có sinh hoạt về đêm, không tăng thêm thời gian để kiếm tiền và không mang lại cảm giác thoải mái cho cư dân của nó thì sẽ không bao giờ trở thành một cosmopolitan city kiểu Bangkok, Singapore, Hồng Kông, Kuala Lumpur.

Ảnh: Chợ đêm Đồng Xuân chỉ họp vào cuối tuần, nhưng hàng hoá đơn điệu, nghèo nàn.

24/9/08

ĐẠI TANG Ở MẠO KHÊ - BÀI BÁO CŨ ĐỌC LẠI



Ngày 11.1.1999 tại Mạo Khê, Quảng Ninh đã xảy ra vụ nổ khí hầm lò khiến 16 công nhân bị tử nạn. Đây là tai nạn mỏ gây thiệt hại lớn nhất về người trong ngành công nghiệp than của VN. Nhóm phóng viên báo Lao Động được cử đến hiện trường. Hôm nay tình cờ đọc lại bài báo này, post lên đây để mọi người cùng đọc.


ĐẠI TANG Ở MẠO KHÊ

Tai nạn lớn nhất trong lịch sử ngành than kể từ khi chúng ta tiếp quản ngành này năm 1954 đến nay đã xảy ra sáng sớm ngày 11.1. Những thông tin ban đầu cho hay, 16 công nhân mỏ hy sinh, gần một chục người khác bị thương, trong đó có ba người bị thương nặng đang ở trong tình trạng nguy kịch. “Thảm hoạ của ngành chúng tôi” - Chủ tịch Công đoàn Tổng Cty Thanh VN Trần Khoa Thư rơm rớm nước mắt nói.

Ánh chớp số phận

11.1 là ngày đầu tuần. Đối với anh Nguyễn Mạnh Điền, công nhân thuộc đơn vị khai thác 8 (KT8), thì buổi sáng thứ Hai định mệnh này chẳng có gì đặc biệt. Cánh thợ KT5, KT8, Đá 4 vui vẻ xuống hầm như mọi lần. Hai ngày nghỉ cuối tuần khiến họ có nhiều chuyện để nói. Lúc đó là hơn 8 giờ sáng. Nguyễn Mạnh Điền đang cùng bạn bè ở trung tâm vỉa 8, phía trước anh chừng 100 mét là thợ thử khí, thợ của KT5, KT8. Bỗng nhiên Điền thấy một ánh chớp loé sáng từ phía đó và người anh bỗng nhẹ bẫng. “Rát và nóng quá!” – Đó là điều cuối cùng mà Điền cảm thấy trước khi không biết gì nữa. Điền tỉnh dậy đau ê ẩm, anh thấy mình đang được các công nhân trong đội thông gió cấp cứu của mỏ chuyển ra ngoài. Lúc ấy đã là 10 giờ sáng. Điền đau đớn hiểu ra rằng một tai nạn khủng khiếp đã giáng xuống đầu những người thợ mỏ và nhiều người bạn của anh đã tử nạn, trong đó có cả người anh vợ của anh là Phạm Thế Mến, 38 tuổi, ông chủ một gia đình với hai đứa con thơ: một cháu trai 13 tuổi và một cháu gái 6 tuổi.

Ánh chớp số phận ấy đã cướp đi sinh mạng của 16 công nhân làm các công việc khác nhau: thử khí lò, thông gió lò, vận tải lò, cơ điện lò. Đông nhất là những người làm công việc chống cuốc lò. Người nhiều tuổi nhất trong số họ là 45, trẻ nhất mới 30. Ánh chớp nghiệt ngã đã khiến 16 người phụ nữ trở thành goá bụa trong nháy mắt và cũng khiến 26 đứa trẻ bị mồ côi cha. Chưa bao giờ vùng mỏ Mạo Khê lại phải đối mặt với những mất mát lớn đến như vậy.

Địa điểm chính xác của nơi xảy ra vụ nổ là lò thượng – nhánh của đường lò âm 25 (ở độ sâu 25m so với mực nước biển), vỉa 9 đông của mỏ than Mạo Khê. Chỗ này là một gương lò vừa kết thúc giai đoạn xây dựng cơ bản và đang chuẩn bị khai thác. Áp lực khí nổ cực lớn, gây chấn động toàn bộ đường lò âm 25 dài đến 1.200 mét. Những người có mặt tại hiện trường sau vụ nổ cho hay, hai quạt gió công suất 11 KW/chiếc đặt ở hai đầu đường lò này đều bị cong queo. Những chiếc ống dẫn không khí bằng vải bạt phun sơn rách tinh tươm. Chiếc goòng 3 tấn rưỡi bị hất tung đi một chỗ khác. Tất cả những thợ mỏ hy sinh đều bị bóc hết quần áo và da.

Ông Nguyễn Đăng Doanh, chủ nhiệm Khoa hồi sức cấp cứu Bệnh viện Hữu nghị Việt Nam - Thuỵ Điển ở thị trấn Uông Bí, người có mặt tại hiện trường ít giờ sau khi tai nạn xảy ra nói: “Hãy thử tưởng tượng thế này: Những người công nhân giống như những viên đạn bị bắn khỏi nòng đại bác”. Họ tử nạn vì một trong ba nguyên nhân sau đây (hoặc vì hai trong ba số đó, hoặc cả ba): do nhiệt độ quá cao, do áp suất quá lớn, và do va chạm.

Cứu nạn

Đội thông gió cấp cứu của mỏ than Mạo Khê đã có mặt ngay tại hiện trường khi biết tin. Không được trang bị mặt nạ phòng độc và ý thức được nồng độ metan trong hầm lò còn rất lớn, nhưng họ vẫn dũng cảm tiến đến nơi nổ khí, đưa những người còn sống sót và những người đã hy sinh ra ngoài. Kết quả là 4 công nhân của đội thông gió cấp cứu, trong đó có đội trưởng - kỹ sư Nguyễn Hồng Sơn bị ngạt. Khi nhóm cứu hộ của Trung tâm cấp cứu mỏ thuộc Tổng Công ty Than đến nơi, thì nhiệm vụ của họ chỉ còn lại là cấp cứu những người đi cấp cứu.

“Tôi đã không cầm được nước mắt khi nhìn thấy thi thể của anh em được đưa ra” - Chủ tịch Công đoàn Mỏ than Mạo Khê Lưu Công Tường nói với nhóm phóng viên báo Lao Động. Trong cuộc đời 38 năm làm thợ mỏ của mình, ông Tường chưa bao giờ nhìn thấy một thảm cảnh xót xa như vậy. Các công nhân hy sinh (ông Tường luôn tâm niệm như thế, bởi với người thợ mỏ “sản xuất than cũng như quân đội đánh giặc”) không ai còn quần áo lành lặn. Da và tóc cháy hết, chỉ trừ phần hông vì có hai lần quần và đôi chân đi ủng cao su. Bụi than phủ đầy cơ thể họ. Cũng còn may là không có ai bị cháy đến mức không thể nhận diện được.

Thi thể của 16 công nhân hy sinh được các bạn bè và đồng nghiệp đưa đi tắm tại chính những nhà tắm mà họ vẫn sử dụng sau ca làm việc. Sau đó, họ được mặc quần áo mới, đội một chiếc mũ mềm để che phần tóc bị cháy. Mỗi người được đi hai đôi tất mới: một đôi đi vào hai bàn tay, vì những ngón tay co quắp không thể xỏ được vào bất kỳ loại găng tay nào.

Thử tìm nguyên nhân

Theo quy định an toàn lao động thì trước khi bắt đầu một ca làm việc, các công nhân thử khí bao giờ cũng là những người tiên phong đi vào trong lò. Họ có trách nhiệm kiểm tra xem nồng độ khí metan (CH4) ở đó có ở mức an toàn hay không. Nếu nồng độ khí CH4 ở dưới mức 0,3% thì mới tiến hành sản xuất được. Ông Lê Văn Sinh, Trưởng nhóm cứu hộ thuộc Trung tâm Cấp cứu Mỏ (Tổng Cty Than VN) cho biết nồng độ khí CH4 đo được vào lúc 11 giờ 30 phút ngày 11.1 là 9%, gấp gần 30 lần mức cho phép. Cũng theo ông Sinh, thì khi CH4 ở nồng độ 2% nếu có tia lửa sẽ xảy ra cháy. Còn khi nồng độ trên 4%, nếu có tia lửa sẽ phát ra nổ. Mà chỉ cần đá chạm vào nhau, hay choòng chạm vào đá cũng đủ phát ra tia lửa dẫn đến nguy cơ trên. Ông Sinh không loại trừ khả năng tia lửa đã phát ra từ sự va chạm của hai loại dụng cụ bằng sắt mà các thợ mỏ mang theo.

Nhưng tại sao một lượng khí metan lớn như vậy lại tích tụ trong hầm lò sáng 11.1, thì lại là một câu hỏi lớn mà các cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra và chúng tôi chưa thu thập được những thông tin xác thực để cung cấp cho bạn đọc. Theo quy định chung của Tổng Cty Than, công nhân các mỏ đều được nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật. Trong hai ngày này, hệ thống thông gió vẫn phải làm việc để không gây ra tích tụ lớn lượng khí có hại. Theo tìm hiểu sơ bộ từ những người có trách nhiệm của mỏ than Mạo Khê, hệ thống thông gió này vẫn hoạt động bình thường trong hai ngày 9 và 10.1.

Qua tiếp xúc với một số công nhân lò ở Mạo Khê, chúng tôi thấy có một điều đáng tiếc. Lẽ ra chỉ khi các công nhân thử khí kết thúc công việc của mình, công nhân thuộc các nhiệm vụ khác mới được vào lò. Nhưng buổi sáng 11.1, một số công nhân chống cuốc lò đã đi cùng một lúc với công nhân thử khí. Giá như họ đợi thêm một chút, thì thiệt hại đã không lớn như vậy.

Đưa tiễn lúc nửa đêm

Thi thể của các công nhân hy sinh được đưa về nhà xác của Bệnh viện mỏ than Mạo Khê và đến 5 giờ chiều khi các giám định viên pháp y kết thúc công việc, họ mới được trao trả cho người thân. Nhưng đó cũng chỉ là với những người có gia đình ở gần. Một vài người còn phải chờ đến đêm. Vũ Duy Luyện đã là người phải chờ đợi lâu nhất. Anh công nhân sơ cấp cơ điện lò này năm nay 34 tuổi và có mặt tại Mạo Khê từ tháng 5.1986. Anh sống trong khi tập thể Quang Trung cùng vơi cánh thợ lò độc thân. Gia đình anh lại ở tận xã Phạm Kha, huyện Thanh Miện, tỉnh Hải Dương. Vợ anh, chị Phạm Thị Loan làm cho xí nghiệp thuỷ nông huyện. Anh có hai con trai: cháu lớn 5 tuổi, cháu bé chưa đầy 1 tuổi. Đứa trẻ này chưa được đưa vào hồ sơ cán bộ của anh lưu trữ tại Mỏ.

Mỏ than Mạo Khê đã cho người về quê Luyện thông báo cho gia đình anh. Không những chỉ đối với Luyện, mà tất cả các công nhân hy sinh khác đều được lo vô cùng chu đáo. Mỏ đã trích ngay cho mỗi gia đình nạn nhân 10 triệu đồng để lo ma chay. 16 đám tang một lúc khiến cho sự bối rối tăng lên bội phần. Mỏ kêu gọi tất cả các công ty than cho xe cộ đến để đưa công nhân hy sinh về nơi an nghỉ cuối cùng. Nhưng chưa kịp huy động, thì các công ty than khác đã cho xe cho người mang tiền đến chia sẽ nỗi đau đớn cùng Mạo Khê. Lãnh đạo UBND tỉnh Quảng Ninh, Tổng Cty Than VN và Công đoàn Tổng Cty đã có mặt tại Mạo Khê suốt từ trưa 11.1 đến nay. Nhà máy xi măng Hoàng Thạch láng giềng, tuy không thuộc ngành dọc, cũng sang chia sẻ và giúp đỡ tương tự.

Trong hơn 6 giờ chờ đợi, Luyện đã không hề cô đơn. Hơn 100 con người đã từng làm việc với anh ngồi bên ngoài túc trực. Mãi đến 23 giờ 15 phút ngày 11.1, bố đẻ và vợ của Luyện mới đến nơi. Ông đề nghị Chủ tịch Công đoàn Lưu Công Tường liệm Luyện tại Mạo Khê và xin được đưa con trai về mai táng ở nơi chôn nhau cắt rốn của anh. Chị Loan sau một hồi say xe, mới vật vã đau đớn vì cái chết bất ngờ và thương tâm của chồng. Chị phải khẩn khoản lắm mới được xem khuôn mặt bị cháy nham nhở của chồng một lần cuối.

Chiếc xe chở Luyện về quê hương chuyển bánh đúng vào lúc 12 giờ đêm. Thời tiết ở Mạo Khê hôm đó thật khắc nghiệt: nhiệt độ hạ xuống 6 độ C, mưa lạnh rơi ràn rạt, gió thổi lồng lộng gây ra những chuỗi âm thanh u u rợn người. Mặc dù những người thợ lò khẳng định rằng thời tiết chẳng liên quan gì đến nguyên nhân vụ nổ, chúng tôi vẫn như cảm thấy trời đất cùng khóc than cho họ. Lúc Luyện đi, gió lại lồng lên giận dữ. Dường như các linh hồn chưa được siêu thoát.

Đăng trên Lao Động, thứ Tư, ngày 13.1.1999

23/9/08

AI BỊ CHẶN Ở SÂN BAY XỨ NGƯỜI?



- Hello anh, em đang tranh luận với mấy đứa bạn. Em hỏi này: Anh đi nước ngoài nhiều, có bao giờ bị công an cửa khẩu ở các nước hạch sách, hoạnh họe không?

- Không bao giờ!

- Thật không?

- Thật.

- À, hỏi anh cũng bằng thừa. Anh toàn đi bằng hộ chiếu công vụ, ai nó hỏi làm gì?

- Không, anh đi các nước tư bản toàn bằng hộ chiếu thường đấy chứ. Hộ chiếu công vụ chỉ dùng để đi vài nước XHCN cũ với Hàn Quốc, Nhật Bản thôi vì được miễn thị thực.

- Thế tại sao anh không bị hạch sách nhỉ?

- Quy trình của anh đơn giản lắm: Đưa hộ chiếu cho nó, nhìn thẳng vào mặt nó, nó nhìn mình vài giây, cho hộ chiếu của mình vào máy quét, rồi cộp dấu. Chừng đâu một phút gì đó là xong. Lâu nhất ở Nga là khoảng 7-8 phút gì đó, các bạn công an cửa khẩu Nga lề mề lắm.

- Em thì lần nào đi cũng bị hỏi. Thậm chí sang Singapore cũng bị hỏi. Nó hỏi mày sang đây làm gì, em bảo: “Tao đi họp”. Nó lại hỏi ở nhà mày làm gì? Sao mày lại sang đây những 15 ngày? Đủ các câu ngớ ngẩn.

- Thế à? Thế anh hỏi thật, hôm đấy em có ăn mặc thiếu vải không? Có son phấn rực rỡ không?

- Không son phấn rực rỡ, nhưng ăn mặc thì cũng mát mẻ vì bên đấy nóng bỏ xừ.

- Thế thì, xin lỗi, em bị tưởng nhầm là cave rồi.

- Hay là thế nhỉ? Chắc nó thấy em da ngăm ngăm kiểu Tây thích, lại nghĩ em làm cave nhỉ?

- Có thể lắm chứ?

- Anh có để ý là đối tượng nào bị hạch sách nhiều nhất không?

- Thực ra người Việt mình rất ít khi bị hạch sách, các bạn Arab và Trung Đông bị hỏi nhiều lắm. Năm 1996 ngồi ở khoang quá cảnh của sân bay Frankfurt vài tiếng, anh tận mắt chứng kiến một toán hành khách người Arab bị hết nhóm tuần tra này đến nhóm tuần tra kia Đức hỏi.

- Thế theo anh, đàn ông, mà không cứ đàn ông, kể cả đàn bà, có thể bị giữ, bị hạch sách vì cớ gì?

- Hmm, có thể vì 4 lý do sau đây. Thứ nhất, trông giống tội phạm đang bị truy nã. Thứ hai, có hành vi, cử chỉ, thái độ khiến người ta liên tưởng rằng đang mang đồ quốc cấm, vận chuyển ma túy. Thứ ba, bị tình nghi là kẻ lạm dụng tình dục trẻ em. Thứ tư, trông giống nạn nhân của các vụ buôn người. Một lý do nữa là bị cảnh sát cửa khẩu lựa chọn ngẫu nhiên. Mà theo lý thuyết xác xuất, thì họ chọn bất kỳ ai thuộc bất kỳ quốc tịch nào, chứ không phải nhăm nhăm tìm người Việt để chặn lại đâu.

Ảnh: VietnamNet

22/9/08

NGÀY CỦA TÔI




Cảm ơn tất cả mọi người đã gọi điện, nhắn tin, tặng hoa, tặng quà, gửi card điện tử, viết quick comment, gửi email, gửi message qua blog, viết entry chúc mừng tôi nhân ngày đặc biệt hôm nay.

Xin cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã mang đến cho tôi một ngày hạnh phúc trọn vẹn.

Tặng mọi người bài hát "Tuổi của tôi - gia tài của tôi" do ca sĩ Vakhtang Kikabidze, người Gruzia, trình bày.




Мои года - мое богатство

[Р.Рождественский - Г.Мoвсесян]

Пусть голова моя седа
Зимы мне нечего пугаться
Не только грусть мои года
Мои года - моё богатство
Пусть голова моя седа
Не только грусть мои года
Мои года - моё богатство

Я часто время торопил
Привык во все дела впрягаться
Пускай я денег не скопил
Мои года - моё богатство
Я часто время торопил
Пускай я денегне скопил
Мои года - моё богатство

Шепчу спасибо я годам
И пью их горькое лекарство
И никому не отдам
Мои года - моё богатство
Шепчу спасибо я годам
И никому не отдам
Мои года - моё богатство

А если скажут мне века
Твоя звезда, увы, погасла
Подымет детская рука
Мои года - моё богатство
Когда-нибудь наверняка
Подымет детская рука
Мои года - моё богатство
Когда-нибудь наверняка
Подымет детская рука
Мои года - моё богатство

Dịch nghĩa:

Tuổi của tôi - gia tài của tôi

Hãy để yên mái đầu tôi tóc bạc
Mùa đông không còn hù doạ được tôi
Tuổi của tôi không gợi nỗi buồn
Tuổi của tôi - gia tài của tôi

Tôi thường giục giã thời gian
Đã quá quen vùi đầu vào công việc
Thôi khỏi cần phải tích cóp tiền bạc
Tuổi của tôi - gia tài của tôi

Tôi thầm cảm ơn tuổi của tôi
Đã cho tôi uống liều thuốc đắng
Tôi sẽ không đánh đổi với bất cứ ai
Tuổi của tôi - gia tài của tôi

Nếu thời gian nói với tôi
Than ôi, ngôi sao của tôi đã tắt
Thì chắc sẽ có bàn tay trẻ thơ giơ lên
Tuổi của tôi - gia tài của tôi.

21/9/08

MƯA THÁNG 9



"En September Sous la Pluie" hay "Tháng 9 trời mưa" - bài hát do ca sĩ Pháp Léo Marjane (sinh năm 1912) trình bày năm 1937.

Bài hát này mới đây được đưa vào phim "Atonement" (tựa tiếng Việt là "Chuộc lỗi").

Cùng nhau nghe lại bài này trong một ngày tháng 9 mưa rơi ở Hà Nội nhé.



En Septembre sous la pluie
H.Warren - A.Dubin - J.Larue

Un vent du soir pleurait dans notre chambre
En septembre
Sous la pluie
Tu vint t'asseoir tout près
Bravant mes larmes
Plein de charme
Et d'ennui

En quelque mots mon bel amour s'envola
Et je restai sans toi cette nuit là...

Le vent du soir pleurait dans notre chambre
En septembre
Sous la pluie

Le soleil ce matin de l'horizon
Est entré dans la maison
Pourtant mon coeur est triste
Ppour moi plus rien n'existe
Que ce jour où tu vint me prévenir
Que tout allait finir

En quelque mots mon bel amour s'envola
Et je restai sans toi cette nuit là...

Le vent du soir pleurait dans notre chambre
En septembre
Sous la pluie

Ảnh "Chiều mưa ở Paris" của Người Thăng Long

18/9/08

CÒN BAO NHIÊU DÒNG SÔNG SẮP QUA ĐỜI?



Sông Thị Vải đã bị Cty Vedan bức tử.

Hàng ngày hàng triệu bà nội trợ, hàng vạn đầu bếp rắc thứ bột ngọt do công ty này sản xuất vào thức ăn cho chồng con, khách hàng thêm ngon miệng. Chúng ta vui vẻ ăn đồ ăn ấy và quả thực nhờ có bột ngọt mà vị giác của chúng ta bị đánh lừa.

Tôi đã không ăn mì chính, hay bột ngọt từ lâu rồi.


Không ăn không phải vì Vedan bức tử sông Thị Vải. Không ăn vì thấy nó chẳng bổ béo gì.

Cách đây chục năm, báo chí Tây rộn lên thông tin "hiệu ứng nhà hàng Tầu", chỉ ra rằng bột ngọt (mì chính) khiến người ăn bị đau đầu, nôn mửa, choáng váng... Các nhà hàng Tầu ở Châu Âu vì thế bị cấm sử dụng bột ngọt.

Nhưng chúng ta là người châu Á, chúng ta sống ở châu Á, chúng ta cho Vedan vào đầu tư ở nước ta, nên ta vẫn chén bột ngọt. Chúng ta bị đau đầu, nhưng có vì những chuyện khác nhiều hơn, chứ không phải chỉ vì riêng bột ngọt.

Không sao, đau đầu đã có Panadol.


Chúng ta ăn bột ngọt Vedan. Và không biết rằng cái công ty ấy xả nước thải không được xử lý xuống sông Thị Vải một cách tinh vi. Trong nước thải ấy có chất cianure cực độc.

Bây giờ chúng ta biết dòng sông ấy sắp "qua đời", mà không biết rằng nó có thể khiến những người sống bên đôi bờ Thị Vải (kể cả con cháu họ) phải chịu đựng hậu quả khôn lường từ chất độc này trong tương lai.


Thị Vải có nguy cơ trở thành Minamata thứ hai.

Nhưng không chỉ có Thị Vải sắp "qua đời", ở Việt Nam còn nhiều con sông cũng ở trong tình trạng tương tự.

Sông Thương nước chảy đôi dòng, bên đục bên trong, chỉ còn là chuyện của ký ức. Nay con sông này khi chảy vào sông Cầu có thêm một dòng nữa là dòng nước thải công nghiệp. Chẳng mấy chốc mà ta sẽ mất "Sông Cầu nước chảy lơ thơ".

"Dòng sông Đáy quê em" cùng với sông Nhuệ (Hà Tây cũ - Hà Nội mới) cũng đang gồng mình gánh mỗi ngày khoảng 30 nghìn mét khối nước thải của Hà Nội, trong đó 96% là nước thải công nghiệp.

Sông Hoài xinh đẹp ở Hội An cũng bị ô nhiễm khi mỗi ngày phải gánh đến 8.310 mét khối nước thải sinh hoạt và du lịch. Không khéo sắp tới đến du lịch ở đô thị cổ Hội An, du khách phải sắm khẩu trang.

Tháng 7 vừa qua, cá trên sông Bồng Miêu (Quảng Nam) chết hàng loạt vì bị nhiễm độc do nước thải của Cty Khai thác Vàng Bồng Miêu.

Sông Sài Gòn bị ô nhiễm Mangan từ đầu những năm 2000 và tỉ lệ amoniac trong nước ngày một gia tăng.

Vào Google gõ "ô nhiễm sông" ta sẽ được 2,4 triệu kết quả. Tức là chúng ta đã viết, đã nói rất nhiều về chuyện này.

Chẳng mấy chốc chúng ta, con cháu chúng ta, sẽ không còn những con sông nữa...

Nếu chỉ hô hào tẩy chay bột ngọt Vedan không thôi thì không bao giờ đủ! Các con sông vẫn sẽ "qua đời".

Ảnh: Sông Thị Vải bị ô nhiễm.

THAM KHẢO:
1. Từ câu chuyện Vedan và dòng sông Thị Vải: Đừng là bài học Minamata thứ hai (Lao Động)
2. Vedan "thoải mái" đầu độc sông Thị Vải vì có giấy phép? (Lao Động)

17/9/08

PHIM VIỆT NAM NÀO XỨNG ĐÁNG HAY NHẤT CHÂU Á?



CNN vừa đưa ra bình chọn 18 bộ phim Châu Á hay nhất của mọi thời đại. Nhà báo Mairi Mackey, tác giả của bài báo này, không đưa ra tiêu chí bình chọn, cũng không nêu lý do tại sao lại chọn 18 phim này, và cũng không nói rõ tại sao lại chỉ có 18 phim được chọn.

Có lẽ danh sách này chỉ khoanh vùng trong số những phim mà tác giả đã xem và dựa trên ý kiến cá nhân của tác giả. Ví dụ, kiệt tác "Rashomon"của đạo diễn lỗi lạc Nhật Bản Kuroshawa , hay "Xuân, hạ, thu, đông... rồi lại xuân" của đạo diễn đương đại Hàn Quốc Kim Ky Duk, "Giã từ ái thiếp" của Trần Khải Ca (Trung Quốc)... đều không được nhắc đến.

May mắn là điện ảnh Việt Nam cũng góp mặt trong danh sách này với "Bao giờ cho đến tháng Mười" của Đặng Nhật Minh . Theo tôi, đây là sự lựa chọn đúng đắn, bởi "Bao giờ cho đến tháng Mười", ngoài việc đáp ứng được những yếu tố cần thiết của điện ảnh, là bộ phim Việt Nam nhất với bản sắc dân tộc Việt Nam được thể hiện rõ nét nhất.



Song, nói như vậy không có nghĩa "Bao giờ cho đến tháng Mười" là phim hay nhất của điện ảnh Việt Nam. Với một tác giả khác, có lẽ sự lựa chọn cũng sẽ khác đi, cho thấy điện ảnh Việt Nam có một diện mạo khá phong phú.

Có thể điểm qua tên một số tác phẩm là ứng cử viên tiềm tàng vào danh mục "Phim hay nhất Việt Nam mọi thời đại".

1. Chị Tư Hậu (1963). Phạm Kỳ Nam và Trần Thiện Liêm đạo diễn. Trần Khánh Dư quay phim. Diễn viên: Trà Giang, Trần Phương, Ba Du... Phim được chuyển thế từ "Một chuyện chép ở bệnh viện" của Bùi Đức Ái. Phim xuất sắc không chỉ ở câu chuyện được kể theo ngôn ngữ điện ảnh kinh điển với những khuôn hình đẹp mê hồn, mà còn ở diễn xuất thượng thặng của Trà Giang khi mới 19 tuổi.

2. Vợ chồng A Phủ . Phim chuyển thể từ tác phẩm cùng tên của Tô Hoài. Trần Phương, Đức Hoàn đóng các vai chính. Truyện phim chắc chắn được nhiều người biết, vì tác phẩm của Tô Hoài được đưa vào sách Trích giảng văn học ở bậc phổ thông. Điểm hay là sự thể hiện đầy tinh tế văn hóa của người Mông, cùng những góc quay đầy tâm trạng của nhân vật Mị trong ánh sáng được thiết kế ở trình độ bậc thầy. Trong phim này Trần Phương phải cạo trọc và chịu dán keo lên đầu trong gần 2 năm liền.

3. Cánh đồng hoang (1979). Kịch bản: Nguyễn Quang Sáng, đạo diễn: Nguyễn Hồng Sến. Diễn viên: Lâm Tới, Thúy An. Phim thuật lại cuộc sống thường ngày của một cặp vợ chồng làm giao liên cho quân giải phóng ở Đồng Tháp Mười trong kháng chiến chống Mỹ. Xuyên suốt phim là sức sống mãnh liệt của người dân Việt Nam trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Phim đoạt Huy chương Vàng tại LHP Quốc tế Mátxcơva năm 1980. Đây là tác phẩm điện ảnh được giải thưởng quốc tế cao nhất trong lịch sử điện ảnh Việt Nam.

4. Thương nhớ đồng quê (1995). Đặng Nhật Minh đạo diễn và chuyển thể kịch bản từ hai tác phẩm "Thương nhớ đồng quê" và "Những bài học nông thôn" của Nguyễn Huy Thiệp. Diễn viên: Tạ Ngọc Bảo, Thúy Hường, Lê Vân. Phim đề cập những vấn đề của nông thôn miền bắc Việt Nam trong giai đoạn đầu thập niên 1990. Diễn xuất xuất thần của những diễn viên lần đầu đóng phim như Tạ Ngọc Bảo, Thúy Hường khiến cho bộ phim trở nên chân thực và sống động. Phim cảm động và ám ảnh.

Còn sự lựa chọn của bạn là gì?

Ảnh: Lê Vân trong phim "Bao giờ cho đến tháng Mười"

THAM KHẢO:
1. Bao giờ cho đến tháng Mười lọt vào top phim châu Á hay nhất (VNExpress)
2. Pick the best Asian films of all time (VNN)
3. Đạo diễn Đặng Nhật Minh (Ycine)
4. "Cánh đồng hoang" - phim thành công nhất của điện ảnh Việt Nam thế kỷ 20 (VNN)

16/9/08

KHÓC MỘT DÒNG SÔNG...



"Cry Me A River"

Now you say you're lonely
You cry the long night through
Well, you can cry me a river
Cry me a river
I cried a river over you

Now you say you're sorry
For being so untrue
Well, you can cry me a river
Cry me a river
I cried a river over you

You drove me, nearly drove me, out of my head
While you never shed a tear
Remember, I remember, all that you said
You told me love was too plebeian
Told me you were through with me and

Now you say you love me
Well, just to prove that you do
Come on and cry me a river
Cry me a river
I cried a river over you
I cried a river over you
I cried a river...over you...



Cry me a river by Diana Krall

14/9/08

NGƯỜI ĐÀN BÀ NGẮM VỆT TRĂNG QUA CÁNH CỬA



Gặp chị, không ai nghĩ chị là nhà thơ, mà lại còn là nhà thơ nổi tiếng. Trông chị giống một nữ cán bộ miền núi, hơn là một nhà báo ở chốn phồn hoa đô hội.

Chị giản dị, trang phục luôn là những màu sẫm, gương mặt tròn đôn hậu không bao giờ son phấn. Người phụ nữ ấy luôn giấu nỗi buồn ở đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn.

Tiếp chuyện với chị, ta hầu như không thấy nỗi buồn. Chỉ có những cái nhìn ấm áp, những lời tâm tình nhẹ nhàng. Tất cả đều chân thật.

Vừa chăm người chồng bị liệt, vừa phải viết báo kiếm tiền nuôi cả gia đình và lo cho các con ăn học, người đàn bà ấy tưởng như không còn sức lực để nghĩ đến bất cứ một điều nào khác ngoài cơm áo gạo tiền.

Nhưng tâm hồn chị không bị khô cằn đi, ngược lại ở đó nó lấp lánh nguồn chảy của cuộc sống và tình yêu.

"Em khâu lá rụng như thêu/Khâu cay đắng với trớ trêu mỉm cười/Em khâu tóc trắng thay lời/Mỗi khi cúi xuống rã rời nỗi đau/Con chồng, vợ cũ, đồng sâu/Lấy chồng lấy cả nỗi đau của chồng" (Một mình khâu những lặng im).

Tôi nhớ cách đây hơn 1o năm, chồng chị viết một bút ký rất cảm động có tựa đề "Thân phận hợp đồng", mà nhân vật chính là chị với những tất bật vất vả lo toan của một người đàn bà không làm việc một cơ quan hay công ty nào.

Không bảo hiểm y tế, không bảo hiểm xã hội, chị như đi ngoài hành lang của sự sống, gánh trên vai một đời sống trĩu nặng.

Bài bút ký được đăng trên báo Lao Động, giám đốc một số công ty trách nhiệm hữu hạn gọi điện đến tòa soạn, bày tỏ sự cảm thông, mời chị đến làm nhân viên văn phòng. Nhưng chị không nhận lời, vì giờ giấc cố định thế, làm sao tranh thủ chăm sóc được chồng con.

Người đàn bà ấy sau một ngày vất vả, lại tìm đến với thơ. Chị ngồi đó, giữa căn nhà, sau khi người chồng đã đi xa, lặng lẽ ngắm vệt trăng hắt qua cánh cửa khép hờ. Có lẽ chỉ đến lúc đó, chị mới cho phép mình buồn...

"Chiều thứ bảy có gì vội vã/Hoàng hôn mắc trên mái nhà/Tôi sống cuộc đời vất vả/Có đau khổ lớn hơn cả đau khổ/Nỗi buồn sao không thể khác đi/Ngày tháng xa anh/Ngày tháng biệt ly/Tôi tựa vào câu thơ/Đứng vững trên đất đá..." (Những dấu lặng).

Cô thợ cơ khí ngày nào, sinh ra không để làm thơ, nhưng buộc phải "tựa vào câu thơ mà đứng vững trên đất đá" vừa nhận được tin vui. Cuối tuần qua, Hội Nhà văn Hà Nội đã công bố kết quả giải thưởng năm 2008 của Hội cho tập thơ "Vệt trăng và cánh cửa" của chị.

Chúc mừng chị Hằng. Lâu không gặp chị, nhưng em vẫn nhớ ánh mặt và nụ cười đôn hậu của chị.

Ảnh: Phụ nữ TP Hồ Chí Minh

THAM KHẢO:

1. Kết quả Giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2008
2. Lầm lũi thơ, lầm lũi người - Ngô Thị Kim Cúc, Thanh Niên
3. Người đàn bà có bờ vai rộng - Kim Hoa, Phụ nữ TP HCM

13/9/08

NẾU BẠN Ở TRONG RỪNG



Bạn bảo đang đi trong rừng

Sao không thấy lối

Bạn bảo đang nướng hạt dẻ

Sao không có khói

Bạn bảo đang vắt mật ong

Sao không mùi thơm

Bạn bảo, đang quần nhau với gấu

Sao không nghe tiếng gầm

Nếu bạn ở trong rừng

Hãy đánh dấu máu hoặc khăn

Cho tôi nhìn thấy

Dù chỉ là khoảnh khắc sao băng...

Thơ Ngô Mai Phong


free hit counters

free hit counters

6/9/08

"NỖI BUỒN CHIẾN TRANH" KIỂU HOLLYWOOD



Báo chí hân hoan đưa tin, tiểu thuyết nổi tiếng từng đoạt giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam "Nỗi buồn chiến tranh" (tên xuất bản là "Thân phận tình yêu") sẽ được Hollywood đưa lên màn ảnh. Chuyển thể kịch bản là Peter Himmelstein. Đạo diễn là Nicholas Simon.

Gõ tên 2 nhân vật này trong Google thì kết quả cho thấy khá khiêm tốn. Peter Himmelstein mới chỉ viết một kịch bản là Peep World đang trong giai đoạn tiền sản xuất và đạo diễn một phim là The Key Man. Nicholas Simon được trang web http://www.imdb.com giới thiệu là nhà sản xuất, trợ lý đạo diễn. Anh ta đã từng làm trợ lý đạo diễn trong bộ phim City of Ghosts và tham gia sản xuất trong Mùa hè chiều thẳng đứng của đạo diễn Việt kiều Trần Anh Hùng.

Tại sao một tác phẩm nổi tiếng như vậy, được nhiều thế hệ độc giả Việt Nam đón đọc lại không phải do một đạo diễn Việt Nam dàn dựng? Phải thừa nhận "Nỗi buồn chiến tranh" là một tác phẩm không dễ đưa lên phim. Nó đòi hỏi khoản đầu tư không nhỏ cùng máy móc hiện đại, đạo diễn và diễn viên cùng êkip làm phim thực tài thì mới có thể lấp lánh được hồn cốt trên màn ảnh.

Nhà văn Bảo Ninh đã bán bản quyền "Nỗi buồn chiến tranh" cho một nhà xuất bản nước ngoài. Và tất nhiên, nhà xuất bản đó phải chọn hãng phim trả được giá cao nhất. Và cho dù trong trường hợp này bên mua chỉ là một hãng phim độc lập của Mỹ , thì chắc chắn số tiền mà họ bỏ ra là quá cao so với các hãng phim trong nước.

Đọc những thông tin rộn ràng về việc Hollywood sắp đưa "Nỗi buồn chiến tranh" lên màn ảnh, ta được biết chủ đề của bộ phim tương lai sẽ không phải là "Nỗi buồn", mà là "Thân phận". Bà Nguyễn Thị Hồng Ngát, Giám đốc Hãng Hoda Phim, đối tác Việt Nam của dự án, cho nói với Vietnam Net ngày 31.7:

"Bảo Ninh viết dự dội hơn, tập trung vào mặt trái của chiến tranh. Còn Nicholas Simon tập trung vào tình yêu của hai nhân vật chính. Thực ra Nicholas thích cái tên "Thân phận tình yêu" hơn. Nội dung kịch bản chỉ tập trung vào đường dây của mối tình, những chi tiết không liên quan được rũ bớt đi. Nói chung đó là một câu chuyện hấp dẫn, trung thành với nguyên tác nhưng nhẹ nhàng hơn!".

Bà Ngát còn khẳng định: "Kịch bản viết rất tốt, chặt chẽ, đặc biệt rất chính thống. Tôi nghĩ một biên kịch giỏi của Việt Nam cũng chưa chắc đã chuyển thể được tốt như thế".

Theo lời của nhà văn Bảo Ninh (trả lời phỏng vấn Vietnam Net 25.7.08) , thì ông "cũng tham gia vào việc sửa chữa kịch bản, rà soát lại lời thoại của những nhân vật Việt Nam sao cho hợp người hợp cảnh". Ông còn nói: "Nhà đạo diễn, nhà biên kịch cũng như mọi độc giả khác, họ thích và họ hiểu cuốn sách, nhưng theo một cách không giống tác giả. Vì vậy họ mới làm thành phim cuốn sách đó, còn cách nhìn y chang anh nhà văn thì làm phim làm gì?"

Nhưng đến ngày 6.9, thì chính Bảo Ninh đã từ chối bộ phim tương lai. Vẫn theo Vietnam Net, thì: "Ông (Bảo Ninh) nói bộ phim đã không đúng tinh thần như ông đã đề nghị đạo diễn sửa chữa. Nhà văn Bảo Ninh cũng hiểu rằng: ông đã bán bản quyền cho việc chuyển thể tiểu thuyết Nỗi buồn chiến tranh thành kịch bản phim cùng tên. Như vậy, đứng về mặt pháp lý, ông không có quyền dừng việc quay bộ phim này được.

Nhưng ông là tác giả cuốn tiểu thuyết, ông phải có ý kiến về về nội dung và tư tưởng của bộ phim. Sau khi đọc lại kịch bản Nỗi buồn chiến tranh, ông thấy một số phần trong kịch bản mà trước đó ông đề nghị đạo diễn sửa chữa nhưng vẫn không được sửa chữa. Vì thế, nhà văn Bảo Ninh lại một lần nữa yêu cầu đạo diễn sửa chữa. Nhưng lời đề nghị của ông không được chấp nhận. Cuối cùng nhà văn Bảo Ninh tuyên bố không dính líu đến bộ phim. "

Cá nhân tôi, khi hay tin "Nỗi buồn chiến tranh" sẽ được Hollywood đưa lên màn bạc, cũng thấy băn khoăn. Tôi muốn một đạo diễn Việt Nam, hay một đạo diễn gốc Việt chuyển thể, hơn là mấy anh mắt xanh mũi lõ. Đặng Nhật Minh, Hồ Quang Minh, Trần Anh Hùng... là những đạo diễn có đủ tài năng để làm được điều đó.

Peter Himmelstein và Nicholas Simon đã có sự lựa chọn khôn ngoan: đề cập về tình yêu, hơn là đề cập chiến tranh. Nhưng cũng chính vì thế mà bộ phim tương lai có thể sẽ không còn "tinh thần thuần Việt", như nhà văn Bảo Ninh tin tưởng lúc đầu.

Mua bản qưyền tác phẩm, các nhà làm phim Mỹ quyền làm bộ phim theo cách mà họ muốn. Thị trường chủ yếu của họ là thị trường Mỹ, họ sẽ làm phim cho khán giả Mỹ xem. Nó sẽ có mùi Hollywood, hơn là mùi Việt Nam.

Lại phải chờ cho đến khi nào các hãng phim của Việt Nam giàu, đủ tiền mua tác quyền, thì lúc đó mới có hy vọng thấy được một "Nỗi buồn chiến tranh" cho ra nỗi buồn chăng?

3/9/08

HAI CUỘC ĐỐI THOẠI VỀ VỊNH HẠ LONG



Đối thoại 1 (qua Yahoo! Messenger):

- Này, cái Hồ Baikal của nước cậu vừa nhoi thêm 5 bậc lọt được vào danh sách 77 ứng cử viên rồi đấy?

- Ứng cử viên gì? Nước tớ bầu cử tổng thống xong rồi.

- Ơ, cậu không biết có cuộc bầu chọn này à?

- Bầu à? Tớ chán ba chuyện bầu bán lắm. Thời buổi làm ăn, đến bầu cử Tổng thống còn chẳng mấy người quan tâm nữa là!

- Ờ, đại loại như sau: Có một trang web tổ chức cuộc bầu chọn toàn cầu để chọn ra 7 kỳ quan thiên nhiên của thế giới.

- Tức là cứ cái nào được nhiều phiếu thì được công nhận là kỳ quan à?

- Ờ, về nguyên tắc là như vậy.

- Vớ vẩn.

- Sao lại vớ vẩn? Họ đưa ra quy định chi tiết rõ ràng, minh bạch lắm.

- Vớ vẩn ở chỗ kết quả có thể không chính xác. Nước 10 triệu dân không thể có nhiều phiếu bằng nước 100 triệu dân và lại càng ít phiếu so với nước 1 tỉ dân.

- Nhưng đây là bầu chọn toàn cầu. Người dân toàn thế giới đều có thể bình chọn và nếu muốn bầu cho một thắng cảnh của mình thì phải chọn thêm 6 cái khác của thế giới.

- Dù sao tớ vẫn thấy đó là vớ vẩn.

- Cậu thấy vớ vẩn cũng được, nhưng tớ đã bầu cho Hạ Long và đã bầu cả cho Hồ Baikal rồi đấy.

- Ý cậu muốn tớ bầu cho Hồ Baikal rồi nhân thể bầu cho Vịnh Hạ Long à?

- Ừ, cậu có thể làm thế, có mất gì đâu?

- Đúng là không mất gì, nhưng tớ thấy không ổn. Tớ chưa đi Hạ Long, tớ không biết cái vịnh ấy như thế nào, làm sao tớ có thể tùy tiện chọn nó là kỳ quan thiên nhiên được?

- Nhưng họ đâu có truy xét là cậu đã đến đó hay chưa? Họ chỉ cần biết là cậu đã click vào Vịnh Hạ Long, thế là OK.

- Nói chung tớ không quan tâm đến bầu chọn, nhưng một khi đã tham gia, thì tớ phải có trách nhiệm đối với lá phiếu của mình. Do vậy xin lỗi cậu, tớ sẽ không bầu chọn cho Vịnh Hạ Long. Mà tóm lại, tớ cũng sẽ không bỏ phiếu cho Baikal. Cả thế giới biết nó là cái hồ nước ngọt sâu nhất thế giới, chứa đến 1/5 lượng nước ngọt của toàn trái đất. Nó xứng đáng là kỳ quan thiên nhiên số 1 mà không cần ai phải bỏ phiếu. Hồ Baikal ở trong tim tớ, thế là đủ. Tớ tin là Vịnh Hạ Long cũng có trong tim cậu.

- Có!

- Vậy còn cần thêm một cái danh hiệu hão làm gì?

- Nhưng nó có thể giúp thu hút du khách...

- Thế thì cậu sai rồi đấy. Kỳ quan thiên nhiên càng ít người đến càng tốt. Nhiều người đến chỉ khiến nó mau hỏng. Tớ mong Baikal mãi mãi hoang sơ, để nó mãi là "con mắt xanh của Siberia".


Đối thoại 2 (trong một quán càphê trông ra Vịnh Hạ Long):

- Cậu có tham gia bỏ phiếu cho Vịnh Hạ Long không?

- Em bỏ rồi, 3 phiếu. Nhưng nó tụt xuống vị trí 12-13 gì rồi.

- Thay vì bỏ phiếu, cậu nên vận động mọi người ra đây vớt hết những túi nilon trôi lềnh phềnh trên biển và những thứ rác rưởi dạt vào bãi biển thì hơn.

- Ô, thế không ai làm những việc ấy hả anh?

- Có. Nhưng mà làm không xuể. Cậu thấy mấy cô nàng mắt xanh mỏ đỏ kia không? Lát nữa đáp tàu ra Vịnh, các cô ý sẽ vứt xuống biển vỏ cam vỏ bưởi, thậm chí cả túi nilon đựng những thứ nôn ra. Các chàng trai thì ném vỏ đồ hộp và lén tè xuống nước. Ai cũng bỏ vài ba phiếu bình chọn cho Vịnh Hạ Long cả đấy.

- Anh không muốn Hạ Long trở nên nổi tiếng à?

- Tôi nhớ cách đây mươi mười lăm năm, mỗi ngày qua phà Bãi Cháy ở bến Cửa Lục, tôi lại thả sức hít hà không khí biển tinh khiết ở đây. Nay mà hăng hái hít thở như cũ thì không khéo mà viêm mũi.

- Em vẫn thấy nó tinh khiết đấy chứ?

- Năm thì mười họa cậu mới xuống đây một lần, phân biệt thế qué nào được. Tôi sống ở đây gần hết đời người rồi, thấy Hạ Long sao bây giờ ô hợp thế!

- Vậy theo anh phải làm thế nào?

- Làm thế nào ấy à? Phải hướng dẫn những người dân sống ở đây, cũng như du khách bớt gây ô nhiễm cho cái vịnh này. Cả Bãi Cháy lẫn Hòn Gai xả nước thải sinh hoạt xuống vịnh đấy. Hạ Long đã bị quá tải. Đừng làm cho nó bị quá tải thêm nữa. Không cấp cứu cho nó nhanh thì nó chết không biết chừng.

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết