28/12/08

TIẾNG ĐÀN TRONG TẦU ĐIỆN NGẦM PARIS



Tôi không thích tầu điện ngầm Paris. Nguyên nhân là bởi vì tôi biết nó sau khi biết tầu điện ngầm ở Mátxcơva

Metro Paris xấu, nóng nực, ô nhiễm, không tiện dụng. Hành khách phải đi rạc cẳng mỗi lần chuyển tầu.

Bù lại những dàn nhạc ở metro thật tuyệt. Xuống metro ta có thể nghe đủ mọi loại nhạc do những nghệ sĩ đủ màu da trình tấu.

Hầu như tuần nào tôi cũng gặp anh vài ba lần. Khi thì vào buổi sáng, lúc tôi vội vã xách lỉnh kỉnh máy móc từ căn phòng thuê được của một người bạn ở Montreuil đến trung tâm báo chí của World Cup France 98. Khi thì vào chiều muộn, lúc tôi lê bước trở về sau một ngày chạy khắp thành phố chụp ảnh, làm tin, gửi bài.

Anh kéo đàn arcordeon. Những giai điệu Nga réo rắt, đủ làm thổn thức bất cứ một tâm hồn nào biết buồn. Anh thường đứng ở một vị trí ít người trong toa, say sưa kéo đàn như đang đứng trên một sân khấu lớn với hàng nghìn khán giả ngồi dưới.

Kéo xong, anh khép đàn làm một bên vai và ngả chiếc mũ phớt từ trên đầu xuống đi một lượt khắp toa. Ai thích thì đặt tiền vào cái mũ đó. Tuyệt đối không một lời xin.

Tôi gặp anh lần đầu vào lúc chiều muộn. Tiếng đàn huyền ảo của anh đánh thức những ký ức xa xôi về nước Nga. Khi anh đi qua chỗ tôi ngồi, tôi nói khẽ bằng tiếng Nga: "Nhạc rất tuyệt. Xin cảm ơn anh". Người đàn ông gật đầu và mỉm cười.

Và kể từ đó cứ mỗi lần gặp nhau, anh lại gật đầu. Đủ để tôi biết anh nhận ra tôi rồi lại mải miết với những giai điệu của mình.

Một tháng rưỡi làm World Cup trôi đi rất nhanh. Ngày gần cuối cùng trước khi rời Paris, tôi gặp anh trên chuyến tầu về nhà. Anh lại gật đầu khi nhìn thấy tôi.

Thế là tới đây tôi sẽ không còn cơ hội được nghe tiếng đàn khắc khoải của người nghệ sĩ tha hương này nữa. Anh sẽ còn ở đây bao lâu? Khi nào anh sẽ dừng chân và trở lại cố quốc? Nước Nga của anh có chờ đợi anh không?

Sực nhớ mình đã nghe nhạc miễn phí suốt một tháng rưỡi qua, tôi lục ví lấy ra một đồng 50 Franc.

Khi tiến đến gần chỗ tôi ngồi, người đàn ông đột ngột quay đi trong một động tác vươn tay đưa mũ cho một người phụ nữ ngồi ở hàng ghế bên kia.

Tôi không thể bỏ đồng 50 Franc của mình vào chiếc mũ đó.

Người nghệ sĩ đi xuống cuối toa. Anh bỏ những đồng tiền vừa kiếm được vào túi áo vest, đội mũ lên và quay đầu lại nói: "Merci beaucoup" (Cảm ơn). Và anh nhìn thẳng vào tôi đang ngồi chưng hửng vì không thực hiện được ý định của mình, nói bằng tiếng Nga: "Спасибо".

Tôi hiểu. Anh không nỡ lấy đồng bạc từ một người cũng vất vả kiếm tiền nơi đất khách như anh.

Ảnh của Corbis, chỉ có tính minh hoạ.

Blog counters

0 comments:

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết