9/7/08

HOA TULIP TRÊN TUYẾT



Anh vẫn còn nhớ Minsk, những tháng đầu tiên của năm 1986. Tuyết rơi nặng hạt, bao phủ khắp không gian một màu trắng.

Anh từ Riga đến thủ đô Balarus để nghỉ đông theo lời mời của một người bạn đồng hương hơn anh vài tuổi. Người đó quen khá nhiều nữ sinh viên của Trường Sư phạm Gorky. Các em nhờ vả gì cũng đều được anh giúp chu đáo, nên được các cô rất yêu quý.

Anh được người bạn dẫn đi thăm các cô ở đầu kia thành phố. Phải đi tầu điện ngầm, đến ga trung tâm thì xuống đi xe buýt ba bến, sau đó đi bộ một đoạn đường chừng 500 mét mới đến được ký túc xá của các cô.

Đến ga, anh giở ví mua một bông hoa tulip đỏ rực. 5 rúp là số tiền không nhỏ, nhưng một bông tulip giữa mùa đông tuyết trắng xoá với nhiệt độ xuống đến - 15 độ C thì thật chẳng thấm tháp gì. Anh cho bông hoa vào bên trong áo măng tô, như thể ủ ấm cho nó.

Xuống xe buýt, hai anh em lảo đảo bước đi trên tuyết. Do một tay phải giữ bông hoa trong áo, nên anh đi lại hơi khó khăn. Có nhiều chỗ anh phải cố gắng giữ thăng bằng lắm mới khỏi ngã.

Họ đến ký túc xá và gõ cửa phòng 507. Một cô gái có gương mặt trái xoan với hai bím tóc xinh xắn, mắt tròn vo sau cặp kính trắng, hiện ra sau cánh cửa. Anh chết lặng nhìn cô gái. Ở cô có cái gì đó thật quen thuộc mà cũng thật lạ lẫm. Một vẻ đẹp tinh khiết và trong trẻo. Anh chỉ sực tỉnh khi được ông bạn kéo tay vào phòng.

Anh thận trọng mở áo măng tô, rút bông tulip đỏ rực ra và chìa cho cô gái: "Tặng em!".

Cô tất tả lấy một chiếc chai đựng sữa chạy đi lấy đầy nước, mang về đặt lên bậu cửa sổ và trịnh trọng cắm bông hoa vào. Sau đó cô lùi về cuối phòng và ngắm nghía. Quả là đẹp. Bông hoa đỏ rực, phá tan cái màu trắng đơn điệu của lớp băng tuyết bám chắc vào phía bên kia cửa kính.

Cô gái tên là Yên, ở cùng phòng với một cô bạn không đeo kính tên là Ánh. "Yên, thật là bình yên" - anh lẩm bẩm. Lần đầu tiên anh thấy mình luống cuống, chân tay thừa thãi, không biết nói gì.

Hai cô gái đi nấu cơm đãi khách. Ông bạn nhìn dáng vẻ luống cuống của anh nháy mắt: "Bị bắt mất hồn rồi hả?". "Vâng" - anh thú nhận.

Suốt cả bữa ăn anh hầu như không rời mắt khỏi cô gái đeo kính. Cô gái cũng phát hiện ra cái nhìn kỳ lạ của anh và lẩn tránh một cách thiếu tự nhiên.

Ăn xong, hai chàng trai rủ hai cô gái đi xem phim. Cô không đeo kính hỏi: "Nhiệt độ trong phòng ấm thế này liệu bông hoa có mau tàn không nhỉ?". Anh đáp: "Cũng có thể. Tốt nhất là các em đưa nó ra phía bên ngoài cửa sổ. Lát đi xem phim về lại lấy vào". Các cô nghe theo.

Họ đi xem phim. Anh ngồi cạnh Yên. Không nói gì. Anh chỉ muốn chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của cô hiện ra sang sáng trong bóng tối. Nhưng một sức mạnh nào đó đã giữ tay anh lại. Anh tin chắc rằng cả anh và cô đều không hiểu bộ phim đang nói gì.

Họ xem phim xong khi đêm đã khuya. Hai chàng trai tiễn hai cô gái về ký túc xá. Trước cổng khu nhà, họ dừng lại bịn rịn. Cô hỏi bao giờ anh trở lại Riga, anh đáp "Ngày kia". Cô rụt rè: "Thế mai mời hai anh lại sang chơi nhé?". Anh thở thật mạnh và nói nhanh: "Hẹn ngày mai gặp lại".

Lần này thì cô chìa tay cho anh. Anh vội vã nắm lấy nó, xiết thật nhanh rồi buông ra, như thể sợ cô gái đọc được hết những ý nghĩ của anh truyền qua bàn tay.

... Chiều hôm sau, anh vượt chặng đường hôm qua, một mình đến ký túc xá. Cô gái có đôi mắt trong veo sau cặp kính cận lại ra mở cửa. Cô cười rạng rỡ và anh thấy trái đất như quay cuồng.

Anh vào phòng và quay về phía cửa sổ. Khung cửa trắng một màu đơn điệu. Hoàn toàn không có dấu ấn đỏ rực của bông tulip!

- Đoá hoa tulip đâu rồi? - anh hỏi ngỡ ngàng.

- Nó chết rồi anh ạ. Hôm qua bọn em về thì thấy nó bị héo quắt lại. Trời về đêm lạnh, cô bạn người Nga ở phòng bên nói nếu hoa cứ để ngoài cây mọc trên tuyết thì không sao, nhưng đã cắt cho vào chỗ ấm rồi mà lại cho ra ngoài lạnh thì nó chết rất nhanh anh ạ. Rút kinh nghiệm lần sau vậy.

Đoá hoa ấy không chỉ được cắt ra cho vào chỗ ấm, mà nó còn được sưởi bằng hơi ấm từ chính trái tim của anh. Sao anh lại quên mất điều đó nhỉ? Sao anh lại ngu ngốc, dại dột bảo các cô đưa bông hoa mà anh đã sưởi ấm ra ngoài trời tuyết nhỉ?

Bông hoa chết làm cho câu chuyện giữa anh và cô trở nên không đầu không cuối. Ngồi được một lát, anh nói với cô chạy ra ngoài phố mua thuốc lá. Nhưng đó là cái cớ để anh quầy quả trở lại ga trung tâm. Thật không may cho anh, cửa hàng hoa mà anh ghé vào hôm qua không còn một bông tulip nào.

Chẳng lẽ quay lại tay không? Anh cảm thấy ngượng, ngập ngừng đi đi lại lại trước nhà ga đến nửa tiếng đồng hồ và cuối cùng quyết định trở về nhà anh bạn.

Ngày hôm sau đoàn tàu đưa anh trở lại Riga trong day dứt. Anh cảm thấy mắc nợ với cô, mắc nợ với chính mình.

Về đến Riga, anh chạy ra bưu điện xin gửi điện hoa 5 bông tulip. Hai ngày sau, anh nhận được một bức điện báo rằng yêu cầu của anh không thể thực hiện được. Nhiệt độ ở Minsk xuống dưới -20 độ C, chắng bói đâu ra hoa tulip.

Nhưng mãi rồi tuyết cũng tan. Nước chảy thành những con suối nhỏ róc rách trên đường, những cây bạch dương trổ mầm xanh ngắt. Nắng lên cũng là lúc tulip trổ bông và khoe sắc rực rỡ trên các đại lộ. Chắc Minsk cũng thế, tulip gửi vào lúc này có giá trị gì nữa đâu???

Học hành cuốn anh vào guồng quay của nó, nhưng thỉnh thoảng trong tâm trí anh lại loé lên hình ảnh bông hoa tulip đỏ ngã gục quắt queo xuống bậu cửa sổ ngập tràn tuyết trắng.

... Mùa hè. Trước môn thi cuối cùng, anh nhận được điện thoại của người bạn: "Này, cô em đeo kính của cậu thi xong rồi. Mai kia lên đường về nước. Cậu có định xuống chia tay không?". Anh vội vã đáp "có".

Nhưng anh phải chờ hai hôm mới đến ngày thi. Trả bài xong, anh vội vã đáp tàu đi Minsk. Mùa hoa tulip đã hết, nhưng có cần gì đến hoa tulip nữa đâu? Nỗi day dứt suốt mấy tháng trời đủ khiến anh hiểu rằng, một bông hoa tulip chết không thể là cái cớ để ngăn cản anh nói lên cái điều mà trái tim anh thôi thúc.

Bạn anh ra mở cửa và ngao ngán lắc đầu: "Gọi cậu từ 3 hôm nay mà sau giờ mới vác xác xuống à? Cô em lên tầu đi Mátxcơva tối qua rồi. Có lẽ giờ này đang chuẩn bị ra sân bay cất cánh về nước..."

Anh ngồi phịch xuống nền nhà.

Giá như bông tulip đỏ không chết...

Giá như... Giá như...

3 comments:

Mai nói...

Một câu chuyện tinh khiết và trong trẻo như những nhân vật trong đó...

Lana on lúc 14:35 27 tháng 2, 2010 nói...

Mai nhớ câu này?
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên diện kiến bất tương phùng"
Ông Trời không se duyên. Trong cuộc đời vẫn luôn có những cái gọi là 'số phận'.

Mẹ Cua và Bống on lúc 23:38 6 tháng 5, 2010 nói...

hic, đọc cái này xong muốn khóc à. Cuộc đời đúng là phụ thuộc vào chữ DUYÊN PHẬN, anh nhỉ?
Nhưng, em rất thích, rất rất thích hoa tulip. Anh cho em xin cái hình nha :D

Đăng nhận xét

 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết