28/2/10

KẾT CÓ HẬU



Hôm qua tôi được mời đến dự bữa tiệc gặp mặt và đồng thời cũng là chia tay của nhân vật chính trong series "Đứng trước một quyết định". Không biết mọi người còn nhớ cô ấy không?

Đó là một phụ nữ góa chồng khi còn rất trẻ. Cách đây 2 năm (tức là 15 năm sau cái chết của chồng), cô được giới thiệu cho một người đàn ông ở Australia. Hai người liên lạc, trò chuyện qua Internet và tính đến chuyện hôn nhân. Tháng 7 năm ngoái, anh ấy đã sang VN thăm cô và những người thân cũng như họ hàng của cô. Sau chuyến đi đó, hai người quyết định kết hôn và trước Tết Canh Dần anh đã sang VN để cùng ăn Tết với mẹ con cô và ra Giêng thì đón họ sang Australia.

Bữa tiệc do vậy nói là gặp mặt cũng đúng, mà chia tay cũng đúng, hay tiệc ra mắt, tiệc cưới đều được cả.

Trước Tết, tôi đã có dịp gặp hai người. Qua tiếp xúc trực tiếp, có thể thấy Anthony (tên người đàn ông Australia) là người đứng đắn, nghiêm túc và cởi mở. Anh đã thu xếp ổn thỏa: nhà cửa, công việc cho vợ (cô sẽ làm việc trong một nhà hàng Việt Nam), học hành cho con riêng của vợ (cháu sẽ học lại lớp 11, năm học mới vừa bắt đầu) và hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Tôi hỏi: "Anthony, trước nay anh tự nấu, hay ăn ở bên ngoài". Anthony trả lời: "Vì tôi là bếp trưởng, nên tôi có thể ăn tại nhà hàng nơi tôi làm việc. Nhưng từ nay, tôi sẽ ăn chủ yếu ở nhà. Vợ tôi nấu ăn ngon và tôi thích đồ ăn mà cô ấy nấu".

Anh dặn vợ mang theo mọi thứ giấy tờ bằng cấp, để khi sang Australia có thể theo học một cái gì đó nếu có điều kiện.

Hôm đó, tôi bảo: "Anthony, tại bữa tiệc tới đây anh sẽ mặc áo dài khăn đóng nhé!". Anthony vui vẻ: "OK!"

Nhưng khi ra đến tiệm thuê trang phục cưới, thì không thể tìm đâu được bộ áo dài khăn đóng vừa với ông Tây cao 1,90m này. Anthony lại không quen mặc sơmi và thắt cravate, nhất là thời tiết ở HN mấy hôm nay trở nên nóng nực như mùa hè. Vợ anh phải bảo: "Thôi, anh chỉ cần đóng bộ một lần này thôi. Họ hàng em mọi người đều mặc đẹp cả. Chẳng lẽ chú rể lại mặc áo phông?"

Anthony đồng ý đến cửa hàng Việt Tiến cạnh nhà để sắm bộ cánh mà anh chắc sẽ chỉ mặc một lần.

Bữa tiệc diễn ra với sự hiện diện đông đủ của họ hàng phía cô dâu. Anthony rất vui khi nhìn thấy một lũ trẻ con kháu khỉnh, ăn vận sặc sỡ. Anh mải mê chụp ảnh và quay phim chúng.

Ông bác của cô dâu đứng lên phát biểu, đại ý: Hôm nay chúng ta có mặt ở đây để chứng kiến sự ra mắt của một thành viên mới trong đại gia đình của chúng ta. Bác chúc hai cháu ổn định cuộc sống, gặp nhiều may mắn, ăn nên làm ra và chung sống hạnh phúc. Và đồng thời cũng là để chia tay, chưa rõ bao giờ sẽ gặp lại. Chúc các cháu thượng lộ bình an.

Ông nói đến đây, thì cô dâu òa khóc. Chú rể ngạc nhiên, quay sang cô dâu: "Are you OK?"

Mọi người đứng lên nâng cốc chúng mừng đôi vợ chồng mới. Cô dâu đã kịp lau nước mắt và mỉm cười.

Ông bác uống cạn ly, rồi rút trong túi áo vest ra một chiếc phong bì và đưa cho chú rể: "Gia đình bác chúc mừng hai cháu".

Anthony ngơ ngác nhìn chiếc phong bì. Cô dâu giải thích: "Đây là lucky money. Theo phong tục Việt Nam, bác ấy chúc chúng ta hạnh phúc". Anthony nhận và vui vẻ bắt tay ông bác.

Rồi lần lượt những người trong bàn tiệc đến chạm cốc với thành viên mới trong gia đình. Họ không quên tặng đôi vợ chồng mới những chiếc phong bì chứa "lucky money".

Anthony có vẻ phấn khích. Tuy không uống được nhiều, nhưng anh hồ hởi nâng cốc với tất cả mọi người, cùng cất tiếng "zô" theo mấy cậu em rể và tiếp nhận những thức ăn mà các bà bác gắp cho (mặc dù các bà đều được con cháu cảnh báo là không nên tiếp thức ăn cho cháu rể người nước ngoài). Nhưng một bà có vẻ bực: "Tôi quý thì tôi mới tiếp, tại sao lại không được?"

Gần cuối buổi, Anthony đứng lên cảm ơn mọi người và hứa sẽ cùng vợ trở lại VN sau hai năm nữa. "Chắc chắn từ nay chúng tôi sẽ về VN thường xuyên" - anh nói.

Buổi chia tay diễn ra cảm động. Mấy bà bác, bà dì, các cô em mắt đều đỏ hoe.

Tôi bắt tay Anthony: "Anh nhớ chăm sóc cô ấy nhé". - "Anh yên tâm!" - Anthony nói chắc chắn.

Bài liên quan:
1. ĐỨNG TRƯỚC MỘT QUYẾT ĐỊNH
2. TRỞ LẠI VỚI "ĐỨNG TRƯỚC MỘT QUYẾT ĐỊNH"
3. LẠI TRỞ LẠI "ĐỨNG TRƯỚC MỘT QUYẾT ĐỊNH"



26/2/10

TỘI ÁC MAN RỢ



Nếu bạn không có đủ dũng khí, thì tôi khuyên bạn không nên xem tiếp những bức ảnh tôi post trong entry này.

Những em bé gái, những cô gái, những người phụ nữ bị chính người thân hủy hoại nhan sắc, sức khỏe, phẩm giá và tinh thần bằng một cách thức mọi rợ - hắt axít. May mắn là họ vẫn còn đủ sức mạnh để tiếp tục sống và đủ dũng cảm cởi bỏ tấm mạng che mặt để tố cáo một tội ác man rợ mà cho đến giờ phút này vẫn không bị trừng phạt ở Pakistan.

1. Zainab Bibi, 17 tuổi, trong nhà mình tại Lahore. Vị hôn phu bị cô từ chối là thủ phạm hắt axit. Cô đã trải qua nhiều ca phẫu thuật tạo hình.

2. Shehnaz Usman, 36 tuổi, cho chụp ảnh tại nhà mình ở Lahore. Chị bị người thân trong gia đình hắt axit. Đã phẫu thuật tạo hình 10 lần.

3. Shameem Akhter, 18 tuổi, cho chụp ảnh tại nhà ở Janga. Cô bị ba thiếu niên cưỡng hiếp rồi đổ axit lên người. Đã trải qua 10 cuộc phẫu thuật tạo hình.

4. Shahnaz Bibi, 35 tuổi, cho chụp ảnh tại nhà riêng ở Lahor. Người đàn ông bị chị từ chối kết hôn đã tạt axit để trả thù. Chị không làm phẫu thuật.

5. Saira Liaqat, 26 tuổi, đồng ý cầm tấm hình thời thiếu nữ của mình để chụp ảnh. Khi 15 tuổi, cô được gả cho một người họ hàng, cô không từ chối nhưng sau khi kết hôn vẫn trở thành nạn nhân của anh ta. Đã trải qua 9 cuộc phẫu thuật.

6. Naila Farhat, 19 tuổi, cho chụp ảnh tại nhà riêng ở Lahor. Cô bị tạt axít bởi người đàn ông mà cô từ chối lấy làm chồng. Đã trải qua vài cuộc phẫu thuật tạo hình.

7. Murina Asef, 23, cho chụp hình tại nhà riêng ở Lahore. Chị bị tấn công bởi người đàn ông mà chị từ chối lấy làm chồng. Đã trải qua 7 cuộc phẫu thuật thẩm mỹ.

8. Kanwal Kayum, 26, người Lahore. Chị cũng bị tạt axit do từ chối kết hôn. Gương mặt bị biến dạng được giữ nguyên kể từ khi bị hại.

9. Irum Saeed, 30 tuổi, cho chụp ảnh trong giờ việc tại công sở. 12 năm trước, chị từ chối kết hôn với một thanh niên và hắn đã tạt axit chị ngay giữa phố đông người. Vai và lưng của chị cũng bị biến dạng. Chị đã trải qua 25 cuộc phẫu thuật để phục hồi khuôn mặt.

10. Bushra Shari, 39 tuổi, cho chụp hình tại nhà riêng ở Lahore. Chị bị chồng tạt axit khi có ý định ly di. Đã trải qua 25 cuộc phẫu thuật.

11.Najaf Sultana, 16 tuổi, cho chụp hình trong nhà mình tại Lahore. Lên 5 tuổi , trong khi đang ngủ em bị người cha đẻ tạt axit chỉ vì ông ta không muốn có con gái trong gia đình. Giờ đây em bị mù và phải sống với những người họ hàng. Đã trải qua 15 cuộc phẫu thuật.

Điều đáng buồn là tạt axit vẫn là "cách thức giải quyết vấn đề" với phụ nữ mà đàn ông Pakistan sử dụng.


Nguồn:LifeJournal
Tham khảo: Pakistan: Cuộc chiến đấu của những phụ nữ bị tạt axít - Thể thao và Văn hóa


25/2/10

THẦN TƯỢNG MỸ THIẾU PAULA ABDUL



Cuộc thi tìm kiếm tài năng ca nhạc American Idol (Thần tượng Mỹ) lần thứ 9 bắt đầu vòng thi quan trọng và gay cấn nhất kéo dài 3 tháng với sự trổ tài của 12 cô gái và từng đấy chàng trai. Hôm qua bỏ lỡ buổi biểu diễn của 12 cô gái, nên hôm nay ngồi canh me xem 12 chàng trai.

Ban Giám khảo của American Idol - AI năm nay có sự thay đổi. Nữ giám khảo khả ái Paula Abdul do bất đồng về tiền thù lao với nhà sản xuất đã giã từ cuộc chơi. Thế chỗ của Paula là Ellen DeGeneres, diễn viên kiêm người dẫn chương trình. Ngoại trừ thay đổi đó, thì cuộc thi vẫn giữ nguyên format cũ.

Nhưng khi xem show, thì mới thấy tinh thần của AI năm nay không còn được như cũ.

Casey

Những năm trước, khi xem AI, khán giả thấy rõ sự phân vai trong giám khảo: Simon Cowell luôn nói sự thật một cách nghiệt ngã, Randy Jackson khách quan và ôn hòa, Paula Abdul luôn tìm được điểm mạnh của thí sinh để khen ngợi. Do vậy, mà thí sinh luôn tìm được sự an ủi sau mỗi phần thi, dù trình bầy có dở đến đâu.

Người phụ nữ này tưởng chừng như thật vô thưởng vô phạt trong một show truyền hình hấp dẫn như AI. Nhiều khi cô nhận xét nghe mà thấy tức cười. Rõ ràng là em hát dở, nhưng tôi sẽ khen em xinh, khen em mặc đẹp, khen em để kiểu tóc hợp và khen gì gì nữa đó. Còn nếu em hát hay, thì khỏi phải nói: tôi sẽ đứng dậy vỗ tay, sẽ nhún nhẩy, sẽ khóc mặc cho nước mắt làm nhem hết lớp trang điểm trên mặt. Và tôi sẽ khen em lên tận mây xanh.

Paula nông nổi, Paula nhẹ dạ, Paula háo sắc (các chàng đẹp trai bao giờ cũng được cô hết sức chú ý), Paula sến, Paula dịu dàng, Paula cảm thông, Paula lạc quan. Tóm lại Paula chẳng cố tình đóng vai một giám khảo nghiêm nghị. Cô đúng là mình - một người đàn bà thực thụ, có phát biểu nhận xét gì thì chẳng qua cũng chỉ là tâm sự của một đồng nghiệp đi trước mong muốn những điều tốt đẹp cho lớp đàn em mà thôi.

Andrew

Xem AI những năm trước, thấy sự có mặt của Paula có lẽ không thực sự cần thiết. Nhưng khi cô đã ra đi và với người khác trám vào, mới thấy cái khoảng trống mà cô để lại thật đáng kể, khiến cả Kara DioGuardi lẫn Ellen DeGeneres hợp sức đều không lấp được đầy. Không có Paula, những nhận xét khách quan của Randy Jackson mất đi sự khẳng định; những lưỡi dao lạnh lùng của Simon Cowell không còn sắc lẻm vì thiếu sự tương phản. Cuộc thi do vậy mất đi một gia vị cần thiết.

Trở lại với đêm biểu diễn đầu tiên của 12 chàng trai, thấy có 2 ca sĩ có khả năng tiến sâu vào trong.




1. Casey James. Chàng trai 27 tuổi từ bang Texas này có tất cả ưu thế để chiến thắng: giọng hát tốt, chọn bài thông minh, ngoại hình sáng sân khấu, ăn mặc có gout. Chắc chắn anh ta sẽ nhận được phiếu của nhiều fan nữ.




2. Andrew Garcia. Chàng trai 24 tuổi từ Nam California này không có ngoại hình đẹp (thậm chí đã lên chức bố khi còn quá trẻ), nhưng có cách xử lý bài hát rất sáng tạo. Điều này sẽ là lợi thế mà nếu phát huy tốt, thì con đường đến với đêm chung kết của Andrew sẽ rất thuận lợi.

AI mùa thứ 9 mới chỉ bắt đầu. Mọi bất ngờ còn ở phía trước.



24/2/10

CẬN KỀ CÁI CHẾT



Đây hẳn là một tin buồn cho những ai biết nước Nga và yêu thích nhạc Nga. Valentina Tolkunovaca sĩ biểu tượng của vẻ đẹp hồn hậu và nữ tính của phụ nữ Nga đang đấu tranh với tử thần.

Một tuần trước, trong khi đang biểu diễn tại thành phố Mogilev, bỗng nhiên Tolkunova cảm thấy đầu óc quay cuồng. Bà đang thực hiện tour lưu diễn ở Belarus. Tolkunova cố gắng biểu diễn hết chương trình. Sau khi cúi chào khán giả và vào đến hậu trường, bà bị đột quỵ và à được đưa thẳng đến khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện đa khoa thành phố. Các bác sĩ Mogilev chẩn đoán Tolkunova bị áp lực do làm việc quá sức và khuyên bà nên nghỉ ngơi.


Thứ sáu tuần trước, Tolkunova từ Mogilev trở lại Mátxcơva và ngay lập tức được đưa đến Bệnh viện Botkinskaya trong tình trạng nguy kịch. Các bác sĩ Bệnh viện Botkinskaya kết luận Tolkunova bị ung thư vú, nguy hiểm hơn, tế bào ung thư đã di căn sang gan, phổi và não. Các bác sĩ đang chờ kết quả xét nghiệm để quyết định xem có nên mổ hay không.

Mùa thu năm ngoái Tolkunova đã trải qua ca phẫu thuật phức tạp cắt khối u não. Sau đó, vừa trị xạ bà vừa tham gia biểu diễn, bởi cho rằng sân khấu và khán giả là những vị thuốc hữu hiệu nhất. Tolkunova không muốn phụ lòng khán giả, bởi vé xem các buổi biểu diễn của bà đều bán hết từ trước. Nhưng bệnh tật đã không buông tha bà.


Những người thân thiết với Tolkunova cho hay bà luôn giấu diếm tình trạng sức khỏe. Mặc dù có dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối, song trên thực tế bà có tính cách rất mạnh mẽ. Các bác sĩ chẩn đoán bà bị ung thư từ mấy năm trước, bà đã kiên cường đấu tranh với căn bệnh để trở lại với sân khấu.

Tolkunova sinh 12.7.1941. Bà tốt nghiệp Nhạc viện Gnesiny năm 1971. Từ năm 1989, bà trở thành lãnh đạo Nhà hát nhạc kịch thuộc Liên hiệp sáng tạo ART. Bà được phong danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân Liên bang Nga từ năm 1987, thời còn Liên Xô.

Bà nổi tiếng khắp Liên Xô khi trình bày các ca khúc trữ tình, có giai điệu du dương và trong sáng như "Поговори со мною, мама"(Mẹ ơi, hãy nói cùng con), “Я не могу иначе” (Em không thể khác). Bà đã sang Việt Nam biểu diễn nhiều lần và luôn giành được những tràng vỗ tay vang dội với "Em không thể khác".


Trong một bài trả lời phỏng vấn, Tolkunova nói:

"Tôi đi đến một kết luận là chừng nào còn sống trên trái đất này, chúng ta cần phải kịp làm rất nhiều việc. Không nên bỏ phí một phút nào. Tôi cố gắng đi biểu diễn ở nhiều điểm của nước Nga rộng lớn để kịp mang đến cho mọi người trái tim tôi và những bài ca của tôi.

Giờ đây tôi đã tới giai đoạn sống đủ đầy và được tiếp xúc với thiên nhiên, với con người. Tôi cảm thấy rất rõ ràng rằng cần phải cống hiến rất nhiều. Tôi không bao giờ từ chối biểu diễn trước người tàn tật, các cựu chiến binh, trẻ em và thanh niên. Nếu những người tổ chức biểu diễn không có tiền, tôi biểu diễn miễn phí. Điều đó đối với tôi không có ý nghĩa gì hết.


Tôi thường bị phàn nàn và mắng mỏ vì đồng ý hát miễn phí. Bây giờ ngay cả những ca sĩ không có giọng cũng không chịu động đậy một ngón tay khi chưa được trả tiền. Người ta thường hỏi tôi: “Chị giá bao nhiêu?”. Tôi không thể nào quen được, và cũng không muốn quen với hỏi đó. Tôi thường trả lời: “Tôi không có giá”.

Người ta lại hỏi: “Thôi thế thì những bài hát của chị giá bao nhiêu?”. Đấy, họ hỏi man rợ như thế. Tôi hay những bài hát của tôi làm sao mà có giá được? Đó là sự vô giá. Tôi, hay những bài hát của tôi là món quà của Thượng đế ban tặng cho con người. Chỉ có sự lao động của tôi mới có giá".



23/2/10

ĂN 3KG SON MÔI



Một số thông tin thú vị về đàn ông, cho thấy họ là sinh vật đáng đưa vào sách đỏ:
- Đàn ông có tuổi thọ trung bình ít hơn phụ nữ 12,5 năm: Đàn ông trung bình sống 61,4 tuổi, còn phụ nữ là 73,9.
- Người Nhật có tuổi thọ trung bình cao nhất: đàn ông 77 năm 4 tháng; phụ nữ 84 tuổi 1 tháng. Sau tuổi 85, cứ 7 cụ bà mới có 1 cụ ông.
- Trong suốt đời mình một người đàn ông ăn hết khoảng 3 kg son môi. Bằng cách nào thì bà con tự biết.
- Tất cả những gì nguy hiểm đều khiến đàn ông thích thú.
- Cứ 52 giây thì đàn ông lại nghĩ về sex, trong khi phụ nữ chỉ nghĩ về điều đó 1 lần mỗi ngày.
- Trung bình mỗi năm đàn ông nốc lượng cồn nguyên chất nhiều gấp 7 lần so với phụ nữ.
- Trên các công cụ tìm kiếm, đàn ông tìm từ “xe hơi” (car) nhiều gấp 35 lần so với từ “tin tức” (news).
- Đàn ông đọc sách ít hơn 2 lần so với phụ nữ.
- Số lượng từ trung bình mà một người đàn ông nói trong ngày ít hơn 3 lần so với phụ nữ. Kết cục là vùng ngôn ngữ, tình cảm và trí nhớ trong óc đàn ông bị thu hẹp lại.
- 72% đàn ông có 2 năm hôn nhân trở lên ngoại tình.
- 4 trong số 5 người đàn ông đều lần khân đến thăm bác sĩ. Đàn ông đi khám bác sĩ ít hơn 3 lần so với phụ nữ.
- Khi được đề nghị chìa tay ra, đàn ông luôn để ngửa lòng bàn tay, trong khi phụ nữ thường úp lòng bàn tay để khoe móng tay được tô vẽ hoặc độ lớn của những viên kim cương.
- 70% đàn ông trên 30 tuổi ngáy trong khi ngủ, 50% phụ nữ cũng thế.
- Khi nhìn thấy một cô gái tóc vàng, đàn ông bị mất trí theo đúng nghĩa đen của từ này: hoạt động não bộ của họ bị giảm sút, IQ tụt xuống, khả năng nhận thức bị chậm lại.
- Khi phụ nữ nói họ không còn gì để mặc, tức là đã hết quần áo mới. Khi đàn ông nói họ không có gì để mặc, tức là quần áo sạch của họ đã hết.
- Đàn ông tích cực giúp vợ chăm sóc con cái có tuổi thọ được kéo dài thêm 4-6 năm.
59% đàn ông nghiện thuốc lá, 96% trong số đó muốn có vợ không hút thuốc.
- Thu nhập trung bình của đàn ông cao hơn thu nhập trung bình của phụ nữ là 28%.



22/2/10

ĐẦU XUÂN XEM VÀ NGHE "TIẾNG VIỆT"



Cách đây một năm, tôi đã post trên blog của mình bài giới thiệu ca khúc "Tiếng Việt". Bài hát được nhạc sĩ Nguyễn Lê Tâm phổ thơ của Lưu Quang Vũ và do nhạc sĩ Ngô Hồng Quang thể hiện.

Nguyễn Lê Tâm là họa sĩ, nổi danh với vai trò nhạc sĩ và ca sĩ cùng ban nhạc "Đồng hồ báo thức" từ cách đây hơn 1 thập niên. Giờ công việc chính của anh là trình bày báo, nhưng vẫn luôn đau đáu với âm nhạc.

Ngô Hồng Quang là nghệ sĩ đàn nhị, hiện là giảng viên Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Gắn bó với âm nhạc dân tộc, song Quang còn mạnh bạo thử nghiệm cây đàn nhị với các thể loại nhạc rock, jazz và tạo ra những hiệu ứng thật bất ngờ trong CD "Quang".



Một năm sau bản thu audio "Tiếng Việt", Nguyễn Lê Tâm và Ngô Hồng Quang cho ra đời video "Tiếng Việt" với những khuôn hình thuần Việt, chắc chắn đòi hỏi rất nhiều công phu trong quá trình dàn dựng. Đặc biệt trong phim có sự diễn xuất của cậu con trai chưa đầy 2 tuổi của nhạc sĩ Nguyễn Lê Tâm.

Hy vọng, "Tiếng Việt" sẽ đem lại dư vị ngọt ngào cho tất cả chúng ta nhân dịp đầu Xuân.


Download bài hát Hành Khúc Thổ Nhĩ Kỳ

BONUS: Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ qua tiếng đàn nhị của Ngô Hồng Quang

Tham khảo:
GIÁP TẾT NGHE "TIẾNG VIỆT"

Ngô Hồng Quang: Tôi sẽ dùng nhị chơi Rock - LAO ĐỘNG
Ngô Hồng Quang: Rút lòng nhả mấy cung tơ - Bay vút
Nguyên bản "Tiếng Việt" của Lưu Quang Vũ


20/2/10

LỜI XIN LỖI



Sáng sớm ngày nghỉ Tết cuối cùng, muốn ngủ nướng, nhưng đã trót hứa với em biên tập viên của VTC, nên đành dậy sớm, ăn mặc tử tế để đến đài.

Khi đến nơi, thấy trước cổng đài có một nhóm đàn ông đứng nói chuyện. Hình như họ đang chờ ai đó đến. Họ nhìn tôi từ đầu đến chân dò xét, rồi trao đổi những câu gì đó. Rõ ràng tôi không phải là người mà họ mong đợi.

Khi tôi ngang qua họ, một thanh niên ăn mặc đẹp (thường phục), đeo tai nghe, giữ chiếc iPod trong tay, hỏi: "Anh đến gặp ai?". Tôi nghĩ anh ta đang nói chuyện với những người xung quanh nên đi tiếp. Anh ta tiến lên đi song song và hỏi lại: "Anh đến gặp ai?"

À, hóa ra là cậu chàng hỏi tôi đây. Tôi quay sang: "Nếu em muốn nói chuyện với anh thì bỏ tai nghe ra". Cậu ta nói: "Em vẫn nghe được" và hỏi lại: "Anh đến làm chương trình gì?"

Hay thật, nhân viên bảo vệ ở một đài truyền hình cấp quốc gia mà ăn nói như vậy với khách đến đài. Tôi nghiêm giọng. "Nếu em là bảo vệ của đài, thì phải bỏ tai nghe ra. Còn không, anh cho rằng em là người đứng đây chơi, chứ không phải là đứng làm việc. Và muốn hỏi người khác thì phải chào. Đây mới là cổng đài, chưa phải phòng thường trực."


Cậu ta bỏ một tai nghe ra và nhắc lại câu hỏi cũ. Tôi trả lời tôi đến đây làm ai, gặp gì. Cậu nói: "Vậy anh gọi BTV xuống đón anh lên".

Lạy chúa tôi. Tôi nghĩ cậu hỏi như vậy để gọi người giúp, không ngờ cậu lại bảo tôi phải gọi. Việc đó tôi đã làm từ khi bước xuống xe rồi. Nên tôi quay đi và không nói thêm gì với cậu nữa.


Quả thực, tôi không hiểu, khi được tuyển vào vị trí thường trực ở đài này, cậu có được huấn luyện những kỹ năng ứng xử tối thiểu hay không?


... Làm xong chương trình, tôi trở về nhà. Đến một ngã tư, tôi dừng lại trước đèn đỏ, thì chiếc taxi đi sau đâm sầm vào đuôi xe.

Tôi mở cửa xuống xe và tiến lại phía người lái xe taxi đang tần ngần đứng nhìn vào đuôi xe của tôi: "Tết nhất vội đi đâu mà đi nhanh thế em?"


Chàng trai rụt rè: "Em xin lỗi".


Tôi nhìn vào đuôi xe của tôi. Vài vết xước, không hư hại gì. Cậu ngập ngừng: "Anh cho em xin".


Tôi nhìn lại cậu. Gày gò, thanh mảnh, trang phục xoàng xĩnh. Rõ là một anh chàng nhập cư.


Lại nhớ hôm trước Tết, cũng tại một ngã tư, tôi đã dừng trước đèn đỏ, thì một cô gái xinh đẹp đi xe máy đâm thẳng vào đầu xe phía phải, làm vỡ mí đèn. Cô đứng trừng mắt nhìn tôi, như thể tôi là thủ phạm khiến cô đâm phải.

Tôi hỏi cô: "Em định cùng anh đưa xe đến garage và trả tiền sửa phải không?". Nghe thế, cô mới phóng xe máy đi. Vẫn không nói gì.


Cách đây hơn nửa năm, vào một tối trời mưa, ở ngã tư Thái Hà, một bác đại tá đi xe máy, phanh gấp cũng đâm vào đuôi xe của tôi làm vỡ đèn trái. Bác ấy lùi lại một chút, rồi phóng đi như không có chuyện gì xảy ra.


Xe tôi có bảo hiểm, tôi chẳng cần họ phải trả tiền, nhưng ít ra họ cũng phải nói lời xin lỗi vì những điều mà họ gây ra chứ nhỉ? Cô gái xinh đẹp, bác đại tá hẳn không phải là những người ít học.


Còn chàng trai nhập cư này...

Tôi chìa tay bắt tay cậu: "Thôi không sao, đi cẩn thận em nhé"
.




18/2/10

NHỮNG KHOẢNG LẶNG



(Tiểu luận của Hồ Anh Thái)

Một nghệ sĩ châu Âu vào vai Hamlet. Vị hoàng tử Đan Mạch cầm trên tay một cuốn sách, nhìn vào trang giấy mà không đọc, đọc mà không hiểu trong ấy viết gì. Tâm trí chàng đang ngổn ngang xáo trộn. To be or not to be? Tồn tại hay không tồn tại? Sống hay không sống? Quyết liệt hơn, báo thù hay không báo thù? Cuốn sách trên tay không còn là cái để đọc nữa. Ta đang suy tư những chuyện sống còn. Thế mà vẫn có người hỏi. What do you read, my lord? Hoàng tử đọc gì vậy?

Hamlet đã lặp lại đúng ba lần một ý:

- Chữ, chữ, chữ.

Một nghệ sĩ tầm tầm chỉ cần đọc một hơi ba lần ấy là hoàn thành câu thoại. Words, words, words.

Nhưng nghệ sĩ lớn mà ta đang nhắc đến đã cắt câu thoại ra làm ba, cứ giữa hai lần là một khoảng lặng. Hoàng tử đọc gì vậy?

Hamlet im lặng nhìn người hỏi. Một lát. Rồi hơi giật mình như thể đến bây giờ mới hiểu câu hỏi. Chàng nhếch mép, hỏi gì mà lạ nhỉ? Nhưng chàng vẫn khẽ trả lời.

- Chữ.

Rồi chàng nhìn xuống trang sách. Đọc lại vài dòng chữ nãy giờ mình đã đọc mà không tập trung, không hiểu. Đến bây giờ chàng mới nhận ra mấy dòng chữ ấy. Lẩm bẩm như tự nói với mình.

- Chữ.

Chậm rãi, chàng đưa mắt nhìn lên bao quát toàn bộ khán giả ở trước mặt, rồi trầm giọng. Lần này là một sự khẳng định khi tri giác đã trở lại. Chỉ có chữ mà thôi. Những lời suông.

- Chữ.

Smoktunovsky vai Hamlet

Xin hãy đếm lại mà xem. Chỉ có một ý, lặp lại ba lần, nghệ sĩ lớn không ai đọc thuộc lòng mấy chữ ngắn ngủi liền một mạch, mà đã cắt nó ra làm ba khoảng lặng. Cả nhà hát chìm trong im lặng. Băn khoăn. Ngỡ ngàng. Thậm chí tê tái.

Trên sân khấu, đó là khoảng lặng chết người. Chẳng chết ai đâu. Chỉ là cách ví von về một quãng thời gian im lặng thật đáng giá. Sân khấu là nói là hát là múa, là ồn ào sôi động, những cái đó truyền cảm xúc tưng bừng mạnh mẽ cho người xem. Nhưng sân khấu cũng có những khoảng lặng ghê người, lúc mọi âm thanh, ngôn ngữ, thậm chí ánh sáng đã chìm đi, đã biến mất. Trong bóng tối lạnh lùng, trong lặng im nghẹt thở, không thấy gì, không nghe gì, người ta càng cảm nhận đang có một cái gì ở đó, một cái gì mà ngôn ngữ, âm thanh và ánh sáng không thể nào diễn tả nổi, một cái gì mạnh mẽ hơn những yếu tố vừa mới hiện hữu.

Có thể tạt ngang ở chỗ này, đùa một tí. Nhà thơ George Evans một lần được mời đi xem vở diễn mới của một kịch tác gia ở San Francisco. Xong kịch, tiệc nhẹ ở đại sảnh nhà hát, kịch tác gia tiến lại hỏi cảm tưởng của vợ George Evans. Bà thấy vở kịch thế nào?

- Ồ... những chỗ yên lặng thật là tuyệt vời.

George kể lại chuyện này và bạn bè tất thảy cười phá lên. Well, the silent moments are great. Coi như chuyện hài hước. Kịch là đối thoại, hội thoại, là nói và nói, ấy thế mà quý bà lại khen những chỗ im lặng, nói nôm na là những quãng nó “câm miệng đi”. Phải nói là quý bà rất biết tránh đòn, biết tránh áp lực phải khen vờ khen đỡ hoặc phải nói thẳng nói toẹt ra. Lại cũng là ý của George, khen nhau như thế bằng mười chê nhau.

Tôi biết người vợ trước của George Evans, chị là người ngoại đạo của văn chương nghệ thuật, chị nói vậy vì không biết bình luận thế nào. Chị nói thật. Cái đùa cái giễu là do chúng tôi tán ra với nhau mà thôi.

Nhưng phải trở lại với chuyện khoảng lặng tuyệt vời mà nói rằng một khoảng lặng được đạo diễn và diễn viên tài năng sử dụng có sức nổ rất lớn trong việc gây cảm xúc. Ở chỗ này, tôi nhớ vai diễn của nghệ sĩ Tuệ Minh trong vở kịch Cách mạng của Nguyễn Khải, Đoàn kịch Điện ảnh công diễn vào khoảng 1977-1979. “Phù thủy giọng nói” Tuệ Minh đã tung hoành trên lãnh địa lời thoại. Lên bổng xuống trầm, tuôn ra ào ạt, rồi ngắt, rồi nghỉ... một cách giàu cảm thụ và đầy ý thức. Ngắt. Nghỉ. Cái đã làm nên vai Phượng để đời.

HUY: Người bạn gái thân nhất của Huy đi bán gạo. Nghe mà buồn cười quá, đến là buồn cười.

PHƯỢNG: Người bạn trai thân nhất của Phượng không làm gì cả, anh ấy chỉ ngắm vuốt và đi chơi, đâu có kém buồn cười. Vừa thê thảm vừa buồn cười.

Trong câu nói của Phượng, phần trước là lời đối đáp với Huy. Phần sau được Tuệ Minh chọn như là điểm nhấn. Chỉ có sáu âm tiết. Vừa thê thảm vừa buồn cười. Một nghệ sĩ bình thường sẽ hét vào mặt Huy sáu âm ấy thật đanh thép, bày tỏ thái độ quyết liệt lên án (và khá thô thiển). Phượng không hét. Thậm chí chị đã xuống giọng như thầm thì, như nói riêng cho mình hay. Chỉ có sáu âm tiết, nhưng đã được nghệ sĩ tách làm ba đoạn với những sắc thái khác biệt.

- Vừa thê thảm...

Kèm thêm một tí chút chua xót trong giọng nói. Nỗi xót xa đang lặn vào trong.

- ... vừa...

Chỗ này Phượng ngừng ngắn như để lục tìm xem có thêm được một từ thật chính xác. Nói gì đây? Vừa phải điểm huyệt được căn tính của đối tượng, vừa độp lại, nhưng cũng vừa là sự chế giễu một người thân, rất thân.

- ... buồn cười.

Rốt cục Phượng không tìm thấy chữ nào đắc dụng hơn chữ buồn cười vừa mới nói ở trên. Cô lặp lại. Nhưng sắc thái đã khác, giễu mà không quá đà trở thành mạt sát.
Khoảng lặng mà Tuệ Minh thiết lập được trong một đối thoại ngắn đã khiến người xem đủ hiểu đủ ngấm và đủ xúc cảm để mà mê ly và nhớ mãi.

Tôi nhớ những khoảng lặng tuyệt vời khác trong những vai của nghệ sĩ Ngọc Hiền, đoàn kịch Hải Phòng, vào khoảng những năm 1970. Bà mẹ bỏ con mà đi, nay trở lại nhà bố chồng tìm lại con gái trong kịch Masa của Liên Xô. Klea, phu nhân của một triết gia rỗng tuếch ở Hy Lạp cổ đại trong kịch Con cáo và chùm nho của G. Figueiredo. Phu nhân Milford trong Âm mưu và tình yêu của F. Schiller. Những năm sau này là nghệ sĩ Lê Khanh với Lý Chiêu Hoàng trong Rừng trúc của Nguyễn Đình Thi, Phồn Y trong Lôi vũ của Tào Ngu... Còn rất nhiều diễn viên và đạo diễn tài năng đã làm ra những khoảng lặng tuyệt vời mà ta không liệt kê được hết ở đây. Có những cảnh, một mình diễn viên trên sân khấu, độc thoại, dài cả mấy trang giấy, hai mươi phút, ba mươi phút trôi qua mà người xem không dám cựa quậy, không dám gây tiếng động. Cả nhà hát như bị thôi miên. Chỉ còn có lời thoại của nhân vật. Nói, nói và nói. Rồi... im, im và im. Chen lẫn, tách biệt, rồi hợp lại để đẩy không khí kịch lên thành cao trào.

Lê Khanh vai Lý Chiêu Hoàng trong "Rừng trúc"

Người thích những khoảng lặng đầy ngụ ý sẽ không thể hòa giải với phim truyền hình. Loại phim bộ, phim nhiều tập của truyền hình, do đặc trưng thể loại nhằm vào đối tượng là các bà nội trợ vừa xem vừa trông nhà nấu bếp, các cô tiểu thương vừa đứng quầy vừa uốn tóc gội đầu vừa xem, các cụ cao tuổi không theo được nhịp độ nhanh mạnh hoặc tạo lập phong cách của điện ảnh... vừa xem vừa không cần tập trung lắm, vừa bỏ ra ngoài hoặc bỏ qua một vài tập, mà vẫn có thể hiểu được. Thế là chậm thay cảnh đổi cảnh, chỉ có thoại và thoại. Quen nếp, nhờn tay, từ người viết kịch bản cho đến đạo diễn, mỗi khi bí quá, ý tưởng không chuyển thành hình ảnh được, cách giải quyết dễ dãi nhất là chuyển hết thành đối thoại. Cho nhân vật nói là xong. Nói triền miên, như đọc thuộc lòng, như cái máy nói, như bắn súng liên thanh.

Thèm quá những khoảng lặng.

Không cần nói nhiều về những nhà hát ở Mỹ và châu Âu mà tôi từng được bước chân vào. Lần xem Hồ thiên nga của Nhà hát Northwest Ballet ở Seattle, bang Washington, tôi nhớ giữa chừng có một bà ngồi phía sau hai hàng ghế bỗng hắt hơi. Một lần. Hai lần. Bà phải nén cho tiếng hắt hơi xẹp bớt xuống, chỉ còn xì xì. Hôm ấy là một ngày lạnh. Có lẽ từ chỗ gửi xe hơi, bà phải đi bộ lòng vòng hơn một cây số mới đến được nhà hát và đã nhiễm lạnh trên đường. Bà giữ chiếc mùi xoa trước mũi, cố nén cho nhẹ mỗi lần hắt hơi. Chắc là bà nán lại vì hy vọng sẽ nhanh khỏi. Nhưng không. Không. Rốt cục bà phải lặng lẽ bỏ ra khỏi khán phòng vài nghìn người. Trước đó, không ai tỏ ý bất bình, tất cả đều im lặng thông cảm và chia sẻ. Nhưng đương sự thì phải tự ý thức được mình đang làm phiền người khác. Phải hy sinh cái vé mấy chục đô la, vé phải đặt mua từ trước khá lâu.

Khoảng lặng của sân khấu chỉ tuyệt vời khi nó được hợp tác của khán giả, bằng một sự im lặng tương xứng.

Rạp Hồng Hà. Ngồi hàng ghế ngay trước mặt tôi là hai bà cháu, bà khoảng sáu mươi, cháu lên năm lên sáu. Cái ghế so với thằng bé là hơi thấp, nó phải nhấp nhổm đứng lên ngồi xuống, rồi sau cùng nó đứng thẳng dậy. Mà trẻ con xem tuồng làm sao, nó chỉ thấy mấy nhân vật vẽ mặt vẽ mày, cắm cờ trên vai, vung gươm vung giáo chậm chạp theo kiểu cách điệu, thỉnh thoảng thét lên vang lừng, thỉnh thoảng rít lên the thé, thỉnh thoảng nói giọng mũi bèn bẹt, giọng cổ gầm gừ, giọng bụng âm ư. Đoàn hát được giao cho nhà hát Hồng Hà ngay trước chợ Hàng Da, tưởng đưa sân khấu ra giữa chợ đời là đắt khách. Anh chị em tiểu thương bây giờ xem phim bộ Hồng Kông Hàn Quốc, có tiện chân vào rạp thì cùng lắm xem cải lương, ai xem tuồng. Nhưng người vào xem dù không phải tiểu thương vẫn mang theo vào không khí cái chợ. Không yên lặng được một lúc. Ăn hạt bí, ăn bánh, giở túi ni lông loạt soạt loạch xoạch. Nhân tiện diễn viên đang ca khúc bi ai thì ta nói chuyện riêng. Thằng bé gọi, bà ơi, cháu đi đái. Bà nó được cái mê tuồng, không rời mắt khỏi sân khấu, thì đi đi. Đi lối nào? Đi qua trước mặt người ta mà ra, vào chỗ kia kìa.

Thằng bé ngần ngại nhìn những người ngồi xung quanh. Không may là hai bà cháu nó ngồi ở chính giữa hàng ghế, muốn ra bên phải hay bên trái đều phải đi qua rất nhiều người. Nó cố nhịn thêm một lát nữa, rồi lại đòi bà dắt ra. Bà lại bảo cháu cứ đi đi. Tranh cãi dùng dằng một lúc nữa, cuối cùng bà nhớ ra chai nước cầm ở tay. Bà ngửa cổ tu nốt chai nước rồi đưa cho thằng bé. Nó đứng thẳng đuỗn, bắt chim vào trong miệng chai mà giải quyết cái việc nhấp nhổm nãy giờ.

Miêu tả được đến thế thì chứng tỏ việc thưởng thức sân khấu của tôi đã bị thủ tiêu. Lâu lâu rồi, sân khấu của ta không tồn tại những khoảng lặng nữa. Nếu có thì chắc chắn sẽ không gây được hiệu quả cho người xem. Khi tất cả rơi vào tĩnh lặng, đó là lúc mới thấy rõ dân ta thật lắm bệnh. Đang lành mạnh khỏe khoắn, chẳng ai bị làm sao, nhưng chỉ cần nửa phút lặng là tất cả bỗng rào rào lên. Ho, hắng giọng, sụt sịt, xỉ mũi, rung đùi, nhún ghế, quay ngang quay ngửa, cắn hạt dưa hạt bí tanh tách. Nếu có đạo diễn cả gan để khoảng lặng kéo dài một phút thì bắt đầu có tiếng hấm hứ sốt ruột, ai chịu được ngồi không quá lâu như vậy ở thời này. Chuyện trò cứ thế mà như đập thủy điện sông Đà xả lũ.

Hãy nhìn mấy ông nhạc trưởng nước ngoài được mời sang chỉ huy các dàn nhạc giao hưởng của ta. Một kiểu mời đúng thầy đúng thợ vào đúng cái thể loại âm nhạc của phương Tây mà ta đang nỗ lực. Mấy ông nhạc trưởng thì vừa sang trọng vừa duy mỹ. Thủ tục cúi chào xong rồi, nhạc trưởng nâng đũa chỉ huy lên ra hiệu chuẩn bị. Dàn nhạc lặng phắc cho thấy đã sẵn sàng. Ông nhạc trưởng chờ khán giả. Khán giả thì không sẵn sàng. Có gì mà phải sẵn sàng, vẽ chuyện, ông thấy cần bắt đầu thì cứ bắt đầu đi, việc gì ông phải chờ chúng tôi im lặng. Mà chúng tôi không thể ngồi im một giây. Dân tộc này ngồi im được một giây thì bốn nghìn năm đã phải làm nô lệ, bốn nghìn năm đã không còn đậm đà bản sắc dân tộc. Cái sự xôn xao ồn ào triền miên trong nhà hát cuối cùng đã làm ông nhạc trưởng Tây thua cuộc. Ông phải đưa tang cho sự duy mỹ của mình. Ông phải nhượng bộ công chúng bản địa trong một cuộc thương lượng không cân sức. Cây đũa của ông vung lên nhưng nó không còn là cây đũa thần của phù thủy âm nhạc nữa.

Nhà viết kịch nào phải liều lĩnh lắm thì mới còn dám tạo ra những khoảng lặng trong vở kịch của mình. Khoảng lặng độc đáo ư? Khoảng lặng tuyệt vời ư? Hãy nhìn gương mấy ông chỉ huy dàn nhạc kia.

Cảnh trong vở "Cung phi Điểm Bích"

Lại một lần ở rạp Hồng Hà. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên chứ không phải cứ rạp Hồng Hà là tệ, và cứ những rạp khác là sang. Tôi xem một vở mới về cung phi Điểm Bích được vua sai đi quyến rũ vị chân tu Huyền Quang. Ngồi cùng hàng ghế có một ông khoảng U70, luôn mồm bình phẩm, bình phẩm với bà vợ chưa đã, ông quay sang cả khán giả ngồi hai bên, chõ cả lên khán giả ngồi hàng trước, lôi kéo mọi người xung quanh tham gia bình phẩm. Ông còn vươn sang, đập vào tay tôi, ngồi cách ông những một khán giả:

- Giỏi thật, nó giấu mi-kờ-zô trong người mà mi-kờ-zô bắt rất nhạy, rất vang.

Ông tán tụng kỹ thuật âm thanh mới, micro giắt trên ngực diễn viên, không phải là mấy cái micro thả từ trên cao xuống. Sự thay thế micro đã diễn ra vài chục năm rồi, chứng tỏ đã lâu ông không đi nhà hát.

- A, con này cao tay nhỉ, nó dám vào đại náo nhà chùa. Ông sư kia cũng dền dứ vớ vẩn, nghiêm túc thì cứ đuổi cổ nó ra khỏi chùa là xong. Lại được cái thằng vua kia, ngu gì mà ngu quá. Ô, hóa ra là sư được trời đất phù hộ, không bị chết cháy trên giàn lửa nữa à... Gì mà phải trật tự, đi xem phải bình luận mới thú.

Câu cuối cùng là ông nói với khán giả ngồi cạnh, người vừa lên tiếng bảo ông trật tự.

Mọi người xung quanh đều khó chịu, nhưng chỉ biết quay sang nhìn nhìn.

- Về nhà mà bình luận. Hoặc lên sân khấu mà diễn, hoặc ngồi im mà xem.

Người kia bảo.

- Người ta có trình độ thì người ta mới bình luận được.

- Trình độ giẻ rách, im đi.

Người kia nặng lời.

- Như ở đây là còn ít, ở Tây ấy à, trong nhà hát người ta còn hò hét, huýt sáo nữa ấy chứ.

Ông bình loạn vẫn tiếp tục quay sang nói với vợ, cái giọng khê khê nồng nồng đồng chiêm trũng.

Khán giả ngồi hàng trước, nãy giờ phải chịu luồng hơi bình luận thường xuyên phả vào gáy, giờ mới quay lại:

- Người ta nhắc nhở đúng rồi đấy.

Bình loạn rơi vào thế cô lập, đành phải xuống giọng. Nhưng từ đấy cho đến lúc kết thúc, ông ta thỉnh thoảng vẫn lép bép vài câu, cố giữ tư thế, chả nhẽ xẹp luôn thì kém.

Một cái rạp khá khẩm như Megastar trên tháp Bà Triệu, phải là người thực sự thích phim ảnh, lại cũng phải có tiền vì giá vé khá đắt, thì mới bước chân đến. Cứ hy vọng là ở đấy, người có văn hóa nhiều hơn. Nhưng rồi toàn nam thanh nữ tú cả đấy, cánh văn phòng trẻ cả đấy, người yêu điện ảnh cả đấy, mà vẫn cứ ra cái chợ. Một cuộc thi tài sử dụng điện thoại di động trong rạp. Một cuộc chạy đua nhắn tin bằng điện thoại trong rạp. Những màn hình điện thoại màu xanh lè giơ lên trước sau và hai bên. Chuyện trò và bình phẩm như pháo nổ. Nhà rạp thì có chiêu tuyên truyền văn minh khá độc đáo. Màn ảnh hiện lên hình chiếc điện thoại di động màu xám bị liệt và giọng nói: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được vì đang ngồi cạnh thuê bao khác trong rạp chiếu phim, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Câu tuyên truyền lập tức phải nhận một trận cười. Cái điện thoại di động màu xám trên màn ảnh nếu hiểu thái độ khán giả thì nó phải đỏ lên vì ngượng, sự tuyên truyền độc đáo đã bị xem là vụng về nhà quê.

Chúng tôi hay xem ở cụm rạp này. Ngày thứ tư, giá vé giảm khoảng 40%, bảo nhau chớ dại mà xem vào hôm ấy, vé rẻ, rạp sẽ đông người lộn xộn. Ngày cuối tuần cũng đừng xem, đông người nhốn nháo. Rốt cục chỉ có thể chọn mấy ngày ít ỏi còn lại. Mua vé thì phải chọn hàng ghế cuối cùng, ít nhất là sau lưng mình không còn ai, tránh được cả một hàng ghế mất trật tự ở đằng sau. Chọn chỗ ngồi ở trong góc, ít nhất là tránh được một bọn người ngồi tiếp giáp ở một bên vai. Hàng cuối cùng, trong góc. Hạn chế việc tiếp xúc với người ở mức thấp nhất. Càng ít tiếp xúc với người, càng đỡ bực bội.

Đã đến mức ấy rồi ư? Càng tránh gặp người càng tốt. Người ham du lịch thấy rất rõ điều này. Nơi nào ít người đặt chân đến, nơi ấy sạch sẽ, tinh khôi, trong lành, dễ chịu. Nơi nào đang là điểm nóng, điểm đắt khách, người đổ đến đàn đàn lũ lũ, nơi ấy rác rưởi ngập ngụa, hôi khai, hơi người tiếng người có thể làm nhức đầu mỏi mắt. Người chuyên du lịch chỉ tìm đến những nơi còn khá nguyên sơ, vắng vẻ, chỉ có ta với thiên nhiên, nơi ta tôn trọng thiên nhiên và thiên nhiên hào phóng trở lại, ban phát cho ta những cảm xúc tuyệt vời.

Ngày trước tôi có đọc một truyện ngắn Đông Âu, kể chuyện một chàng trai mới lớn vừa mê sách vừa yêu sân khấu. Một nghệ sĩ mà anh ta hâm mộ đến thành phố và biểu diễn đêm duy nhất, vai Don Juan để đời của ông. Chàng trai khó khăn lắm mới xoay được một chiếc vé. Nhưng cũng ngày hôm ấy, một người bạn hứa cho anh ta mượn cuốn sách mà anh ta vẫn tìm kiếm lâu nay. Trước giờ xem kịch, anh ta phải đi xe buýt đến đầu kia của thành phố, tìm nhà mãi, rồi ngồi trước cửa chờ người bạn đi đâu đó đột xuất. Cuối cùng, không chờ được để lấy cuốn sách, anh ta đâm bổ đến nhà hát. Muộn. Phải nằn nì xin xỏ mãi mới được vào. May mắn. Vẫn còn kịp xem nghệ sĩ lớn diễn cảnh cuối cùng. Cái chết của Don Juan. Tuyệt vời. Càng tuyệt vời càng tiếc vì không được xem trọn vẹn vở kịch. Khi anh ta về nhà, người cha bảo: “Tác phẩm của nhà văn vẫn còn lại đấy, trong sách của ông ta, ngay cả khi ông ta không còn nữa. Nhưng tác phẩm của một nghệ sĩ sân khấu thì không phải bao giờ ta cũng được chứng kiến. Nó sẽ đi theo nghệ sĩ về nơi yên tĩnh đời đời”.

Đấy là một lý do để những người yêu sân khấu cứ tham lam lui tới nhà hát từng đêm. Bao nhiêu sáng tạo sân khấu mà ta được xem bốn mươi, ba mươi năm trước, bây giờ chẳng lưu được bằng một hình thức nào. Ngay cả có lưu trong băng đĩa hình thì nó không thể tái hiện nổi một phần tài năng của nghệ sĩ trong không khí sống động và luôn tiếp diễn của nhà hát.

Nhưng mà người yêu sân khấu không đến nhà hát bằng bất cứ giá nào. Chẳng nhẽ phải đến một nơi mà người ta không thể tìm được một khoảng lặng tuyệt vời?

Minh họa của Kim Duẩn

THAM KHẢO:
1. XẾP HÀNG
2. XEM BALLET NGA CÙNG NGHỆ SĨ NHÂN DÂN
3. Xem bài gốc ở đây



17/2/10

HẾT TẾT



Thế là hết Tết.

Ba ngày Tết trôi qua thật nhanh. Một cái Tết lặng lẽ và yên bình.

Thật thú vị khi có những ngày nghỉ dài như thế này, sáng dậy không phải tất bật hối hả len lỏi qua dòng người và xe chật cứng đường để đi làm.

Không phải đi mua thức ăn vì đồ ăn đầy trong tủ lạnh không biết ăn một tuần nữa có hết hay không.

Không phải nhận những cú điện thoại bàn về công việc.

Không phải đau đầu giải quyết các công việc phức tạp.

Cuộc sống dần trở lại vòng quay cũ. Lại tất bật, lại hối hả, lại đau đầu... Nhưng mà thôi. Cuộc sống là thế.

Cuối cùng xin mọi người đừng quên: Hôm nay là ngày 17.2.

Cùng đọc lại bài mà tôi đã post đúng vào ngày này một năm trước.

NHỚ BẠN CŨ


14/2/10

HÀ NỘI ẢO MỜ



Hà Nội đẹp nhất trong ngày mồng Một Tết.

Phố sá vắng tanh, những vỉa hè sạch sẽ, những con đường thẳng thớm. Nhà cửa, cây cối ung dung phô diễn vẻ đẹp của mình mà không lo bị sự đông đúc, ồn ào, khói bụi và tạp nham quấy quả.

Lâu lắm rồi mới có một mồng Một Tết đúng nghĩa như mồng Một Tết Canh Dần. Trời rét ngọt. Màn mưa bụi rây khắp kinh thành, trùm lên thành phố tấm voan trắng khổng lồ khiến Hà Nội càng bí ẩn hơn, càng quyến rũ hơn.

Giới thiệu cùng mọi người 30 tấm ảnh chụp trong hai giờ đồng hồ từ 8h30 đến 10h30 ngày 14.2.2010.

Cột cờ Hà Nội

Tượng đài Lý Công Uẩn

Đường Hoàng Quốc Việt

Ngã tư vắng tanh

Phố Trần Cung ngày thường khá xấu xí,
nhưng trông không đến nỗi nào sáng mồng Một Tết

Cây lá đỏ trên phố Kim Mã

Sắc xuân

Ông già nặn tò he trên phố Nguyễn Khuyến

Xin chữ đầu xuân ở Văn Miếu

Bách hóa Cửa Nam

Ngã tư Cửa Nam

Phố Hai Bà Trưng

Bà hàng nước bán sớm

Hoa cỏ mùa xuân

Cây lộc vừng Hồ Gươm




Khu phố cổ

Đợi khách


Tự sướng

Đốt vía mở hàng


Tần tảo


Lộc biếc

Phố Hoàng Diệu

Hồ Trúc Bạch trong sương sớm.


 

VMC Copyright © 2009 | Power by Blogger | Template redesigned by Lý Minh Triết